Quách Vị đêm đó không có trở về phòng ký túc xá.
Cơm chiều bọn họ gọi cơm hộp, Nguyễn Diệc Vân một mình đi xuống tầng lấy, hai người vai kề vai ngồi ở bàn học. Sau khi ăn xong, Quách Vị còn nhớ nhắc Nguyễn Diệc Vân đừng quên uống thuốc vitamin.
Sau bữa tối, Nguyễn Diệc Vân làm một số bài tập nhưng chỉ là cho có hình thức thôi.
Laptop vẫn luôn mở, bình quân mỗi phút anh chỉ ở gõ xuống bàn phím hai ba cái. Đại đa số thời gian, bọn họ ngẩn ngơ nhìn đối phương, ngây ngô cười, còn cố ý làm ra mấy vẻ mặt kỳ quái, phát ra mấy loại âm thanh, hay mấy câu nói nghe mà muốn mê sảng.
Trần Nhất trước có nói cho Quách Vị, hắn chịu không nổi cái miệng của Nguyễn Diệc Vân.
Quách Vị chưa bao giờ hiểu nổi.
Nguyễn Diệc Vân miệng rõ ràng ngọt như mật, vĩnh viễn có thể nói ra những lời khiến để cho cậu thoải mái và vui vẻ.
Không chỉ có lời nói êm tai, còn rất thân thiện, lại ấm áp và mềm mại như bông. Không cần Quách Vị quá chủ động, anh cũng sẽ chủ động cúi người, dịu dàng hôn lên môi cậu.
"Anh thơm quá." Quách Vị nói với anh.
"Phải không?," Nguyễn Diệc Vân chỉ nói mấy chữ, lại hôn lên môi Quách Vị một cái, "Chắc là do mùi tinh dầu mà em tặng cho em."
Quách Vị lắc đầu: "Anh vẫn luôn thơm mà."
Nguyễn Diệc Vân như là thực thích câu trả lời của cậu, cười cười kề sát vào bên cạnh vành tai cậu, nhẹ giọng hỏi: "Có thích hay không?"
Đương nhiên thích rồi.
Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-han-dinh/911011/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.