Muốn giải thích tất cả mọi chuyện cho bạn cùng phòng hiểu rõ ràng cũng không phải là việc khó.
Bọn họ sáng chiều ở chung một năm rưỡi, sớm đã hiểu đối phương tới tận gốc rễ, tình cảm hòa hợp. Kim lão đại tuy bản thân đối với Nguyễn Diệc Vân luộ có lòng ngưỡng mộ bấy lâu nay nhưng không vì thế mà ghét bỏ Quách Vị, cũng đương nhiên hiểu con người cậu như thế nào, vô cùng tín nhiệm.
Quách Vị nói đại khái ngọn nguồn, hắn liền không còn hoài nghi, còn có chút thở dài.
Hắn chỉ vào ảnh chụp Quách Vị đứng hôn môi cùng Nguyễn Diệc Vân, vẻ mặt thổn thức: “Anh nghĩ cần cho mình một chút thời gian để tự tỉnh khỏi giấc mộng này.”
“Nghe theo lời chú kể, mối quan hệ giữa Nguyễn Diệc Vân với Trần Nhất thì cũng gần giống như là quan hệ của anh với chú phải không?” Vương Đồng nói.
“Chắc là có chút giống,” Quách Vị nói, “Bọn họ quen biết nhau từ rất lâu rồi, trước kia là hàng xóm cạnh nhà.”
Đây là chuyện mà Nguyễn Diệc Vân vừa nói lúc ăn cơm khi nãy.
Anh cùng Trần Nhất quen biết từ nhỏ, bắt đầu từ hồi học lớp bốn mãi cho đến cấp ba, đều ở hai nhà đối diện. Hai người qua đi tuy không cùng giới tính, nhưng là vẫn cùng một độ tuổi, khi tới kỳ nghỉ thường xuyên chơi đùa với nhau.
“Bọn họ còn chơi với nhau tới mười năm, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau cả ngày, nếu có chuyện gì cho dù là nhỏ xíu thôi cũng làm gì còn chỗ cho tôi chen chân,” Quách Vị nói, “Trần Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-han-dinh/911003/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.