*Liếm mau: Nguyên văn là khởi lai (舔起来). Đây là tiếng lóng trên mạng theo như chương này thì ý là mau bỏ liêm sỉ tới theo đuổi người ta đi.
- --------
Mấy tiếng sau, Quách Vị đang nằm ở trên giường yên lặng tận hưởng hương vị kì diệu ngày hôm nay trải qua, tự nhận thức được bản thân dường như đã bỏ lỡ một đống cơ hội tốt.
Ở thời điểm Nguyễn Diệc Vân gửi tới địa chỉ nhà hàng kia, cậu nên là ngươi chủ động một chút nêu ra mời, có lẽ đối phương sẽ sẵn lòng cùng cậu đi đến?
Cậu cuống quít cầm lấy di động, nhưng sau khi click mở khung chat lại do dự. Hiện tại đã quá muộn, ảnh hưởng đến người ta nghỉ ngơi liền không hay. Không bằng ngày mai gửi đi, đến lúc đó mặc kệ có thành công hay không thành công, đều xem như tìm được cơ hội để bắt chuyện rồi tán gẫu, thật tốt.
Quách Vị ở trong lòng vì chính mình quá thông minh mà vỗ tay một phát.
“Bạn là nhất, nhất bạn rồi,” Vương Đồng vẻ mặt dở khóc dở cười, “Thế nào chú có thể không hiểu chuyện tình cảm như chú cơ chứ, người đẹp chủ động dâng tới miệng rồi còn bị chú chặn ở ngoài cửa. Cậu ta nói rõ là hy vọng chú mở miệng mời người ta, hỏi người ta đi không!”
Quách Vị khiếp sợ, một lát sau thử ngập ngừng lên tiếng phản đối: “…… Chú có phải suy nghĩ lạc quan quá rồi hay không?”
“Vãi chưởng,” Vương Đồng dở khóc dở cười, “Anh nói mà chú kiểu gì cũng có ngày này?!”
Quách Vị đôi tay ôm ngực vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-han-dinh/910990/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.