Quách Vị định bùng luôn tiết buổi sáng để tới bệnh viện sớm. 
Ngặt nỗi giảng viên tiết Mười giờ là “Diệt Tuyệt Sư Thái” nổi tiếng của khoa họ, tiết nào cũng phải điểm danh hai lần, đã thế còn dựa theo số lần vắng để tính hệ số thành tích, nên chỉ cần không có lý do chính đáng, vắng một lần sẽ mất 20% số điểm, Quách Vị không dám làm liều. 
Đã không thể đón Nguyễn Diệc Vân xuất viện thì tới sớm hay muộn cũng vậy. Bố mẹ Nguyễn Diệc Vân ở đấy cả ngày, ăn tối xong mới về, xem ra hai người họ cũng không có không gian riêng gì, cậu chẳng cần phải bùng tiết chiều. 
Chú Nguyễn và dì Nguyễn trông đều là những người hiền hòa gần gũi, nhưng dù sao thân phận mình đặc biệt, nên Quách Vị luôn căng thẳng trong vô thức mỗi khi ở trước mặt họ, mệt mỏi lắm, tuy thiện cảm song cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều lần. 
Nguyễn Diệc Vân là người nơi khác, nay bố mẹ y sống ở thành phố ngay bên cạnh. Trường đại học ở ngoại ô, bố mẹ y đến đây không cần lặn lội đường xa, lái xe khoảng một tiếng rưỡi, tương đương với người bản địa Quách Vị bắt xe buýt về nhà. Những ngày qua dì Nguyễn đều ở lại khách sạn gần bệnh viện, chú Nguyễn không thể ở lâu do công tác nên đều tranh thủ những ngày nghỉ lái xe đến rồi về luôn trong ngày. Mấy nay chú xin nghỉ phép, tối qua cũng ở lại dự định hôm nay sẽ hoàn tất thủ tục cho Nguyễn Diệc Vân sau đó ra khách sạn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-han-dinh/3277587/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.