Beta: Cún
Vưu Gia ngẩng đầu lên, hai cô gái lập tức im lặng, ngượng ngùng mà liếc nhìn cô một cái, chắp tay cười, "Thật xin lỗi Gia Gia tỷ, quá kích động, quá kích động."
Vưu Gia bật cười, nhẹ lắc lắc đầu, chỉ là nghe một tiếng "Lão công" của các cô, cảm giác bản thân tái xanh cả mặt
Ai......
Phảng phất như thể thảo nguyên đang ngay trên đỉnh đầu
Vưu Gia thu hộp cơm hướng phòng trực ban đi ngủ trưa, cô so với Chu sư tỷ vẫn còn hạnh phúc, ít nhất còn có thể đi ngủ trưa. Tuy rằng thời gian cũng không bao nhiêu, nhưng có thể chợp mắt trong chốc lát! Tối hôm qua thức đêm, buổi sáng hôm nay tinh thần rõ ràng là rất mệt mỏi.
Hôm nay là ngày cô được trưởng bạch ban (1),buổi sáng 8 giờ đi làm, thượng đến buổi chiều 6 giờ, giữa trưa có hai cái giờ nghỉ ngơi thời gian, lúc này còn thừa một giờ tả hữu đi nghỉ trưa, cũng coi như thực hạnh phúc.
(1) Trưởng bạch ban - 长白班: Là một loại hệ thống giờ làm việc, nghĩa là làm từ 9:00 sáng đến 12:00 trưa, 14:00 đến 17:00 chiều, 12:00 trưa đến 14:00 là giờ ăn trưa và nghỉ ngơi "
Lúc đi ngang qua cách vách, mấy y tá bên kia cũng đang thay phiên ăn cơm, mấy y tá trẻ cũng đang xem video, vẫn như cũ là phát sóng trực tiếp, người chủ trì không biết nói gì đó, rất dài rất dài một đoạn, Lục Quý Hành tự hỏi nửa ngày, trả lời: "Vâng."
Mấy y tá cười đến ngã trước ngã sau thở hổn hển, "Ha ha ha ha ha ha ha đại ma vương của chúng ta không hổ là hoàng tử lạnh lùng, người chủ trì thật quá mệt, công tác quá khó ha ha ha ha ha!"
"Cuộc sống không dễ dàng cuộc sống không dễ dàng!"
......
Vưu Gia cũng nhịn không được cười một cái, dạo này cô mở vòng bạn bè hoặc trang đầu Weibo, đâu đâu cũng là tin về Lục Quý Hành, hoạt động chụp ảnh, ảnh chụp lại màn hình trương trình tạp kỹ, video cắt nối được biên tập, các loại cảm xúc, còn có vô số tin tức, đương nhiên không thể thiếu các hình ảnh mê muội điên cuồng cùng thổ lộ tình cảm.
Xem nhiều, cô ngược lại có loại ảo giác không quen......
Vưu Gia bước chân không dừng, đi đến cuối hành lang, đẩy của phòng trực ban ra, cởi áo blouse trắng treo ở trên móc phía sau cửa, xoa xoa cái cổ đau nhức rồi bước đến bên giường, nằm ngửa trên giường, một chân còn đạp mép giường, cô đá đá giày, ngón chân móc lấy chăn đắp lên trên người.
Ước chừng chỉ qua ba đến năm phút, nhắm hai mắt ngủ say.
Mỗi sáng đều vô cùng bận rộn, kiểm tra phòng bệnh, đi hội chẩn, tiếp người bệnh, thu bệnh sử, kiểm tra thể trạng, kê đơn, viết hồ sơ bệnh án, viết bệnh lịch......
Hôm nay người bệnh mới đặc biệt nhiều, cô đi qua đi lại giữa phòng bệnh và văn phòng bác sĩ như con quay, y tá vẫn luôn thúc giục chủ nhiệm Liêu khai lời dặn của bác sĩ, chủ nhiệm Liêu vội vô cùng, liền ném hết cho cô, giờ đây cô đã thấy được cảm giác bị công việc chi phối đáng sợ như nào.
Mệt thảm, khi rảnh rỗi, mí mắt như nặng ngàn cân.
Cô tựa hồ như đang mơ, hoặc là nửa mơ nửa tỉnh nhớ tới Lục Quý Hành.
Bản thân lúc ấy mới vào đại học.
Khi đó Lục Quý Hành vừa mới ký với công ty quản lý, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân, vẫn luôn bị chèn ép, tài nguyên trong tay thiếu đến đáng thương, người đại diện Mạch Ca là tay mới, một chút địa vị cùng quyền lên tiếng đều không có, mang theo anh nghiêng ngả lảo đảo, lắc lư qua lại trong dòng chảy cuộc sống.
Con đường này kỳ thật cũng không dễ đi, quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp, nếu muốn ngoi đầu thì phải yêu cầu một sự kiện thiên thời địa lợi nhân hoà.
Anh có một đoạn thời gian rất dài không có lịch trình, công ty có đôi khi sẽ an bài một ít show diễn lẻ tẻ, còn có đại ngôn lung tung, đều là Mạch Ca liều mạng giúp anh từ chối. Có thể đẩy thì đẩy, thà thiếu chứ không ẩu. Cho nên tỉ lệ lộ diện của anh thấp đến đáng kể.
Tuyệt vọng nhất chính là, anh không thể vỗ mông mà bỏ đi, nếu vi phạm hợp đồng, anh nhận không nổi.
Mạch Ca gấp đến độ ngoài miệng xuất hiện vết bỏng rộp lên, tranh thủ kiếm một chút tài nguyên đủ dùng, nhưng luôn là tuyệt vọng lớn hơn thất vọng.
Công ty không làm, cơ hội từng bước từng bước trong tay chuồn ra ngoài. Có thể làm gì được, đành phải kệ thôi, Trời ơi! Lạc quan chút sẽ nghĩ như vậy. Nhưng thời kỳ hoàng kim của một nghệ sĩ, nháy mắt đã vượt qua!
Vưu Gia khi đó hay hồng hồng hốc mắt trộm cùng Mạch Ca nói chuyện: "Anh ấy sao mệnh lại không tốt như vậy!"
Mạch ca rót cho cô ít canh gà, nói gì mà "Bách luyện thành thép (2)", "Hậu tích bùng nổ (3)", là vàng thì sẽ sáng lên!
(2) Nguyên văn 百炼成钢 - Bách luyện thành cương
(3) Nguyên văn 厚积爆发 - Hậu tí bạo phát
Điều Vưu Gia luôn cảm kích là vô luận nhiều thất bại thế nào, Mạch Ca vẫn luôn tin tưởng vững chắc, "Cậu ấy khẳng định sẽ nổi tiếng. Trời sinh cậu ấy chính là để ăn chén cơm này."
......
Thời điểm anh phát hành đĩa đơn đầu tiên, hầu như không có quảng cáo cũng không có tuyên truyền, Mạch Ca miễn cưỡng ở nhà tìm một trang web để theo dõi thành tích.
Cuối cùng kết quả tệ một cách thảm hại, lượng download ít ỏi.
Lúc ấy, vào mỗi buổi tối Vưu Gia đều mang tai nghe ra nghe đi nghe lại bài hát đó, thầm nghĩ, chắc chắn có một ngày, khi có người nhắc đến âm nhạc đại chúng, sẽ nhớ tới tên của anh. Sẽ có rất nhiều người biết đến anh, anh sẽ quang mang vạn trượng (4)
(4) Nguyên văn 光芒万丈 - Quang mang vạn trượng: Tỏa sáng rực rỡ
Ngày này --
Cuối cùng cũng tới rồi.
......
Vưu Gia bị đồng hồ báo thức làm cho bừng tỉnh, ôm lấy chăn ngồi trên chiếc giường nhỏ trong phòng trực ban, bên ngoài gió thổi lớn, dự báo thời tiết nói liên tục 3 tiếng nữa sẽ có mưa rào.
Cô gửi cho Lục Quý Hành một tin nhắn: A Quý, nếu anh ở bên ngoài có cẩu (5),em liền hồng hạnh vượt tường, cho anh đội một chiếc nón xanh thật lớn (6),hừ! ╯^╰
(5) Nguyên văn 外面有狗: Ngôn ngữ mạng, nghĩa là có một mối quan hệ khác giới rất thân khác, hay nói mạnh hơn là có người khác bên ngoài đó mà
(6) Nguyên văn 给你戴一顶巨大的绿帽子: Cũng là ngôn ngữ mạng, nghĩa là cắm cho vài cái sừng á ????
Lúc mặc xong áo blouse trắng đi ra ngoài, chủ nhiệm Liêu đang ghé vào trạm y tá cùng y tá trưởng trao đổi, quay đầu nói với cô: "Chờ lát nữa ta đi phòng bệnh, cháu ở bên này, có việc thì gọi điện thoại cho ta."
Vưu Gia gật đầu, "Vâng chủ nhiệm."
Buổi chiều nhàn hơn một chút, Chu sư tỷ vẫn luôn ở phòng phẫu thuật không ra ngoài, các khoa chính quy như khoa thần kinh, khoa tim mạch được gọi đi hội chẩn, bên này bác sĩ đi hơn phân nửa, chỉ thừa Vưu Gia cùng mấy thực tập sinh ở lại.
Cô có chút khẩn trương, người bệnh giường 12 vẫn luôn kêu mông đau, cô phải đi xem mấy lần, kỹ càng tỉ mỉ kiểm tra, thật sự không thấy chứng bệnh gì khả nghi. Hơn nữa mỗi lần hỏi người đó chỗ nào đau, bà lại nói một chỗ khác nhau. Giường 12 không phải của chủ nhiệm Liêu, cô cũng không biết rõ nên đi xe bệnh án.
Nữ, 77 tuổi, Góa chồng, một trai một gái. Đang sau ba tuần phẫu thuật bắc cầu tim (7).
(7) Cho ai muốn học y, Phẫu thuật bắc cầu tim là cách gọi khác của phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, đó là một phương pháp phẫu thuật được thực hiện nhằm tạo ra một cầu nối mới bắc qua vị trí mạch vành bị tắc hẹp, nhằm cung cấp máu giàu oxy đến nuôi vùng cơ tim bị thiếu máu. Mổ bắc cầu là một cuộc đại phẫu thuật và chỉ được áp dụng trong một số trường hợp nhất định.
Các hạng chỉ tiêu đều bình thường, theo lý thuyết đã nên xuất viện, hẳn là bác sĩ phụ trách cho rằng tuổi đã lớn, nên ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày.
Lần thứ ba cô đi qua, một dì giường bên cạnh lặng lẽ nói: "Ai nha cô gái nhỏ, cháu không cần để ý bà ấy đâu! Con trai, con gái đều không tới thăm, bản thân cô đơn lắm, bà ấy không đau, không đau chỗ nào đâu! Vừa mới xuống giường nhanh lắm kìa!"
Vưu Gia không dám tự tiện, đành gọi bác sĩ phụ trách xin chỉ thị.
Lần đó vẫn đang hội chẩn, xung quanh quá ồn ào, đối phương đè nặng âm thanh, nói: "Không có việc gì, con không cần lo lắng, lần trước cô (*) ở cùng con gái bà ấy, kêu cô ấy khai giấy chứng minh tinh thần, cô nghi bà ấy có dấu hiệu ban đầu của chứng Alzheimer, nhưng người trong nhà bà ấy không để bụng lắm, vẫn không ai mang đến, hôm trước có tin xuất viện, cũng không đồng ý. Cháu không cần giải thích với bà ấy, bà không nghe đâu, bà nói gì thì cháu làm theo, ta họp xong liền trở về."
(*) Tớ không rõ đây là nam hay nữ nên để xưng cô luôn nha
Vưu Gia "Vâng" một cái, thở phào nhẹ nhõm, "Vậy được, ngài đang bận mà."
Cô rốt cuộc cũng được rảnh rỗi uống miếng nước, lấy ra di động nhìn thoáng qua, Lục Quý Hành không đáp cô.
Khả năng đang bận.
Anh gần đây rất vội.
Trước kia Vưu Gia cảm thấy bản thân rất bận, mỗi ngày đều phải chạy như bay, giống như thi chạy cùng thời gian. Nhiều lúc đang giờ tan tầm vẫn bị vướng người bệnh, thế là không thể về nhà.
Hiện tại anh so với cô bận hơn rất nhiều, đôi khi thời gian ngủ cũng không có, chỉ có thể chớp mắt một chút khi đi xe hoặc trên máy bay. Tất nhiên lúc gọi điện cho cô đều là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, nói hai ba câu là tắt.
Haiz......
Vưu Gia thở dài.
Ghé vào trạm hộ lý xem bệnh án, cùng mấy y tá trực ban nói chuyện phiếm.
Lúc này khó mà được nhàn nhã, giống như có người trộm thời gian vậy.
Ước chừng mười phút, có người lại gõ xuống vai cô, chỉ thấy một vệt đen trong ánh đèn, cô tưởng người bệnh tìm mình, vội đứng thẳng người, tay còn đút trong túi, xoay người nói: "Xin chào......"
Lúc ngẩng đầu lên, nháy mắt liền cứng họng, yết hầu giống bị bóp chặt, một chút âm thanh đều không thể ra.
Người trước mặt một thân thường phục màu đen, vành mũ ép xuống thấp, trên tai treo một cái khẩu trang đen, ánh mắt anh ẩn hiện trong bóng tối dưới vành mũ, mang theo một chút ý cười cố che giấu, âm thanh ép xuống rất thấp, hơi hơi cúi người, "Nghe nói vợ của anh muốn hồng hạnh vượt tường, anh đến xem cánh cô có phải rất cứng không. Gần đây thật có tiền đồ, hử?"
Vưu Gia vừa muốn khóc vừa muốn cười, đẩy anh vào góc cầu thang, giọng đè nặng, "Anh sao lại đến đây? Nghênh ngang lên đây như vậy? Có việc gì sao?"
Anh kéo tóc cô ra, thấp giọng, "Nhớ em, đến nhìn một chút. Không có việc gì."
***
Ngồi beta hơn 2000 chữ nhà mất điện cái bụp, số khổ quá mà (T_T)