Sắc mặt Lâm Nhược phức tạp, không khỏi vén chăn lên nhìn đầu gối Phương Tri Ngộ --- Bò qua thật sao? 
Phương Tri Ngộ tỏ vẻ khó hiểu: "Sao thế?" 
Lâm Nhược nhìn anh với vẻ cảm thông, ngập ngừng hỏi: "Bò không tiện lắm nhỉ...... Đầu gối đau không?" 
Phương Tri Ngộ: "......" 
Phương Tri Ngộ nheo mắt, "Không phải bò qua đâu." 
"Không phải sao?" Lâm Nhược tò mò hỏi, "Vậy làm sao anh qua được?" Chân anh lành lại rồi à? Đâu có nhanh vậy chứ? 
Phương Tri Ngộ chỉ vào xe lăn cạnh giường. 
Lúc này Lâm Nhược mới phát hiện xe lăn cũng ở đây, kinh ngạc hỏi: "Anh mộng du mà còn biết ngồi xe lăn nữa sao?" 
Phương Tri Ngộ thản nhiên nói: "Chắc tại dạo này ngồi quen rồi." 
Lâm Nhược ngờ vực nhìn anh: "Anh không gạt tôi đấy chứ?" 
Phương Tri Ngộ mặt không đỏ tim không đập, "Sao tôi phải lừa cậu?" 
Cũng đúng, có gì để lừa chứ? Lâm Nhược nghĩ mình cũng đâu cho anh tiền chữa bệnh. 
"Xin lỗi," Phương Tri Ngộ nói, "Dọa cậu sợ rồi." 
"Có gì đâu," Lâm Nhược xua tay, "Anh bị vậy còn đỡ, chỉ đổi sang chỗ khác ngủ thôi, ngày xưa làng tôi có người nửa đêm mộng du rượt chó chạy nữa kìa." 
Phương Tri Ngộ: "...... Nghiêm trọng vậy sao?" 
"Đúng vậy," Lâm Nhược quan tâm hỏi, "Vậy anh đi khám chưa?" 
"Khám rồi," Phương Tri Ngộ nói, "Bác sĩ nói có thể là do áp lực quá lớn." 
Lâm Nhược: "Áp lực quá lớn?" 
Phương Tri Ngộ gật đầu: "Thật ra lâu lắm rồi tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-doi-bao-nuoi/3155594/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.