Diệp Nhiên sững sờ nhìn người trước mặt, nước mắt bỗng thi nhau lăn xuống như chuỗi ngọc đứt.
Tim Lục Nam Châu thắt lại, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho cậu, "Sao vậy em?"
Hai mắt Diệp Nhiên đỏ hoe, nức nở hỏi: "Anh nói...... có thật không?"
"Thật mà," Lục Nam Châu lau nước trên khóe mắt cậu rồi dỗ dành, "Ngoan, đừng khóc nữa."
Diệp Nhiên ôm anh, không kìm được tiếng khóc phát ra đứt quãng, "Không được đổi ý...... Không cho đổi ý đâu đấy......"
"Ừ," Lục Nam Châu vỗ nhẹ lưng cậu rồi cười nói, "Ai đổi ý là gà trống."
Diệp Nhiên càng ôm anh chặt hơn, nước mắt tí tách rơi xuống vai Lục Nam Châu, "Chẳng phải người khác đều nói là chó con sao?"
Lục Nam Châu: "Nhưng anh nuôi gà mà, đương nhiên phải nói gà rồi."
Diệp Nhiên nhịn không được cười một tiếng, nhưng nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống.
"Sao mà khóc nhiều thế?" Lục Nam Châu hôn tai cậu một cái rồi nói khẽ, "Đêm qua khóc chưa đủ à?"
Vành tai Diệp Nhiên chợt trở nên vừa nóng vừa đỏ.
"Em đói chưa?" Lục Nam Châu ôm cậu hỏi, "Rửa mặt rồi ăn cơm nhé?"
Diệp Nhiên dụi vào cổ anh lẩm bẩm: "Không đói."
Lục Nam Châu dừng lại, bàn tay đang ôm eo cậu luồn vào chăn, thấp giọng hỏi: "Vậy là chỗ khác đói đúng không?"
Diệp Nhiên khẽ hừ một tiếng, không dám nhìn anh mà chỉ đỏ mặt quặp đôi chân trần trụi quanh eo anh.
Lục Nam Châu giật xuống chăn mền trên người cậu rồi trùm kín cả hai người.
"Ưm......"
Chăn trên giường phồng lên, che kín thân thể quấn nhau lắc lư lên xuống.
"Nhiên Nhiên," Lục Nam Châu bóp eo người trong lòng rồi ưỡn lưng tiến vào nơi mềm mại, mềm đến nỗi không nhịn được hôn lên đôi môi ướt át kia, trong dục vọng nóng bỏng khàn giọng cười nói, "Vẫn còn mềm này......"
Diệp Nhiên bị làm cho nói không nên lời, chỉ có thể nức nở ôm anh, trong chăn liên tục vọng ra tiếng thở dốc.
Sắc trời dần tối, cuối cùng Diệp Nhiên vẫn không thể xuống giường, toàn thân bủn rủn ngồi dựa vào thành giường, cậu và Lục Nam Châu em một miếng anh một miếng ăn hết tô cháo.
"Lát nữa anh có việc phải ra ngoài," Lục Nam Châu dọn dẹp bữa trưa còn nguyên vẹn rồi nói, "Em ở đây nghỉ ngơi chờ anh về nhé?"
Diệp Nhiên gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, với bộ dạng cậu bây giờ chẳng còn sức để đi với anh nữa.
Cậu co ro nằm trên giường, chỉ chốc lát sau lại ngủ thiếp đi.
Lục Nam Châu đắp kín chăn cho cậu rồi mới cầm chìa khóa xe ra cửa.
Địa chỉ Lâm Nhược gửi cho anh là một cửa hàng thú cưng.
Khi Lục Nam Châu đến thì thấy một thanh niên có vẻ là nhân viên cửa hàng bế chú mèo con đùa giỡn.
Nghe thấy động tĩnh, người kia ngẩng đầu lên cười khoe lúm đồng tiền ngọt lịm: "Lục Nam Châu phải không?"
Lục Nam Châu gật đầu rồi hỏi lại: "Lâm Nhược?"
"Ừ," Lâm Nhược đặt mèo về chỗ cũ, rót cho Lục Nam Châu ly nước, "Ngồi đi."
Lục Nam Châu nhìn mèo chó trong tiệm hỏi: "Anh làm việc ở đây à?"
"Đúng vậy," Lâm Nhược nói ngay, "Anh muốn mua một con không? Diệp Nhiên thích mèo lắm đấy."
Lục Nam Châu: "...... Được."
Lâm Nhược nhiệt tình giới thiệu, "Con này được không? Ngoan lắm."
"Lát nữa tôi xem sau." Lục Nam Châu do dự nói, "Thật ra hôm nay tôi đến......"
Đột nhiên anh cảm thấy hơi lạ, anh và Lâm Nhược chưa từng gặp nhau, nhưng lúc nãy Lâm Nhược không nghĩ anh là khách đến mua thú cưng mà lập tức nhận ra anh ngay.
"Trước đây chúng ta...... từng gặp nhau rồi sao?"
Lâm Nhược lắc đầu, "Chưa."
Lục Nam Châu: "Vậy sao lúc nãy anh nhận ra tôi?"
Lâm Nhược: "À, tôi từng thấy chân dung của anh mà."
Lục Nam Châu sững sờ, "Chân dung?"
"Bức tranh mà Diệp Nhiên giấu ấy, lúc nào cũng lấy ra ngắm cả." Lâm Nhược trầm ngâm nói, "Hình như trong tranh còn có mấy con vịt nữa."
Lục Nam Châu bàng hoàng, sực nhớ lại bức tranh năm đó Diệp Nhiên vẽ anh bên hồ mà sau này không tìm được nữa.
Thì ra Diệp Nhiên đem đi sao?
"Vậy......" Lục Nam Châu ngập ngừng, giọng nói khẽ run, "Anh và cậu ấy quen nhau ở đâu?"
Lâm Nhược ngẩn ngơ, "Anh vẫn chưa biết gì à?"
Lục Nam Châu lắc đầu: "Cậu ấy không chịu nói."
"Cậu ấy không nói," Lâm Nhược do dự, "Vậy có phải tôi cũng không nên......"
"Nhưng tôi đâu thể không biết gì được." Lục Nam Châu ngẩng lên chậm rãi nói, "Năm năm qua cậu ấy đi đâu, xảy ra chuyện gì, tại sao ban đêm luôn gặp ác mộng, tại sao trong mơ luôn kêu đau......"
"Tôi không thể vờ như không biết gì được, thậm chí nửa đêm cậu ấy khóc tỉnh cũng chẳng biết làm sao dỗ cậu ấy."
"Tôi không muốn cậu ấy chịu đựng những chuyện này một mình," Lục Nam Châu nhìn Lâm Nhược với đôi mắt ửng đỏ, "Xin anh nói tôi biết đi, cái gì cũng được cả, ít nhất cũng cho tôi biết những năm qua cậu ấy đi đâu được không?"
Lâm Nhược im lặng một hồi mới lên tiếng: "Lần đầu tôi gặp cậu ấy là ở trại cải tạo."
Hắn dừng một lát rồi nói thêm: "Trại cải tạo xu hướng tính dục."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]