Thời tiết mùa thu ngày càng rõ rệt, ánh nắng ban mai vẫn còn hơi lạnh, Diệp Nhiên đứng ở cửa bếp nhịn không được hắt hơi một cái, "Hắt xì!"
Lục Nam Châu đang chiên trứng ốp la dừng tay lại, không quay đầu mà chỉ nói: "Buổi sáng lạnh, không biết mặc thêm áo à?"
Người phía sau không lên tiếng.
Lục Nam Châu hơi băn khoăn, đang định quay đầu thì sau lưng chợt nóng ran, một đôi tay vòng quanh eo anh.
Diệp Nhiên vùi mặt vào bờ lưng ấm áp của anh rồi thấp giọng nói: "Thế này sẽ không lạnh nữa."
Cả người Lục Nam Châu lập tức cứng đờ, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau, trong chảo bốc lên mùi khét.
Diệp Nhiên ngẩng đầu hít hít: "Cháy rồi kìa."
Lục Nam Châu giật nảy mình, vội vàng tắt bếp đi.
Người phía sau ôm rất chặt, thân nhiệt xuyên qua áo sơmi lan tỏa trên lưng làm anh cảm thấy không chân thực lắm.
Đây là tương lai mà anh từng ảo tưởng vô số lần --- Mỗi buổi sáng trong lành ấm áp, anh làm điểm tâm trong bếp, Diệp Nhiên mới ngủ dậy mơ màng đến tìm anh rồi ôm anh từ phía sau, lười biếng vùi mặt vào lưng anh.
Còn anh sẽ quay lại ôm người trong lòng hôn một cái rồi trêu cậu tỉnh ngủ chưa? Lại nằm ỳ nữa rồi......
Nhưng từ năm năm trước anh không còn dám tưởng tượng cảnh này nữa.
Dù trong mơ quá khứ hiển hiện hết lần này đến lần khác thì khi tỉnh lại cũng biến mất sạch, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-doi-bao-nuoi/3155485/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.