Chương trước
Chương sau
Giá trị nhan sắc đã vương đạo. Túc Ngôn hoàn mỹ thuyết minh giải thích một cái, liền xem như tóc dài màu bạc Kill Matt*, hai con mắt màu vàng óng, tại hoàn mỹ kia, uyển như là dưới phụ trợ cho bạch ngọc, cũng đẹp trai như cũ để cho người ta nín thở.
*(Nói chung là cái đầu xù như chôm chôm ak m.n tự tưởng tượng ha, ad cũng ko bit tả sao, gg nhiều kiểu quá)
Đám người ở trong giới giải trí, ngày bình thường tiếp xúc đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng liền xem như dạng này, cũng đẹp bất quá Tô Nhược cùng Túc Ngôn a! Mã Đan nha! Hai người kia làm sao bảo dưỡng? Vì cái gì làn da có thể tốt đến nước này? Mẹ nó còn có phải loài người hay không! ! ! Đám người thanh âm xì xào bàn tán, lôi thần trí Tô Nhược trở lại, cô cúi đầu xuống, trong chốc lát, ánh mắt cùng người nào đó phía dưới bốn mắt nhìn nhau, giật mình, về sau Tô Nhược trêи mặt điềm tĩnh, bỗng tách ra một vòng nụ cười.
“Anh làm sao lại ở chỗ này?” Tô Nhược nhíu mày.
Túc Ngôn trong mắt để lộ ra một điểm nhỏ ủy khuất, chỉ có Tô Nhược cùng hắn sớm chiều ở chung mới có thể phát hiện.
“Anh vừa chuẩn bị tốt, liền tới tìm em.”
Hiện tại ở cái xã hội này độ cao mạng lưới phát đạt, phi nhân loại muốn an ổn sinh hoạt, tránh không được tụ thành một đoàn, có thành tựu của cái bộ môn nào đó, chỉ cần đơn giản thi qua một chút, hiểu biết về các vấn đề thường thức của nhân loại—— miễn cho lão đại ở cái căn nhà nhỏ bé nào đó trong núi sâu ngàn năm, về sau tới nhân gian, liền xe buýt cũng sẽ không ngồi, liền có thể xử lý một tấm thẻ căn cước thông hành. Túc Ngôn. . . Túc Ngôn là ỷ vào hắn giá trị vũ lực cao ở giữa ai dám chọc tới.
Sau đó. . . Là tiền tài khom lưng. Mã Đan nha! Nàng dâu là tiểu hoa đán đang hồng, năm thu nhập hơn ngàn vạn cái chủng loại kia, hắn chẳng lẽ muốn làm tiểu bạch kiểm sao? Mãnh liệt cự tuyệt cảm ơn.
Thế là, hắn cung cấp cho bối cảnh, tiền tài, nhân mạch nào đó, hắn chỉ cần trong khe ngón tay cho ném ra một cái như vậy. . . Dược tề không thế nào trọng yếu, liền OK. Hỗ huệ hỗ lợi giao dịch, thành công get. Tô Nhược nghe vậy, không có hỏi nhiều, ngược lại nói: “520 đâu?”
Túc Ngôn: “. . .”
Loading...

Tô Nhược: “? ? ? ?”
“Ở. . . Chỗ này.” Hắn xoay người, trong xe tìm kiếm cái gì, qua vài giây, hắn mở tay phải ra, chỉ thấy một con chó cái nhỏ lớn chừng bàn tay dịu dàng ngoan ngoãn ngồi xổm, màu lông là màu trắng sữa xinh đẹp, con mắt ngập nước, vô cùng khả ái.
“Gâu gâu.”
Tô Nhược khóe miệng giật một cái: “Đây là. . . 520?”
“Ân.”
(nói thật đây là bộ đầu tiên ad đọc t/g cho hệ thống giới tính cái)
Tô Nhược: “. . .” Nghề nghiệp hệ thống, lại lưu lạc thành chó teacup puppy bán manh mà sống, đây là đạo đức không có, vẫn là nhân tính vặn vẹo? Mời xem. . . A Phi! Đi chệch.
Hai người bọn họ ở đây mỹ mãn nói lời này, Trần Lộ một bên khác bị xem nhẹ liền không cao hứng.
Mẹ Trần lộ gia thế tốt, bối cảnh tốt, năm đó coi trọng cha Trần, chồng người khác, sau khi kết hôn vẫn đối với Tô gia có chút cách ứng, con gái sau khi sinh tránh không được đối cô quán thâu một chút đồ không tốt.
Lúc đầu mọi người không được gặp mặt, nước giếng không phạm nước sông, cũng có thể bình an vô sự. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ. . . Tô Nhược cô tiến vào giới giải trí. Còn phát hỏa. Mỗi ngày mở ti vi, máy tính, tin tức. . . Khắp nơi đều là tin tức của cô.
Ngẫu nhiên, mẹ con Trần gia phát hiện. . . Cha Trần sẽ đối Tô Nhược tin tức ngẩn người, mặc dù thoáng qua liền mất, nhưng vẫn như cũ để bọn họ như nghẹn ở cổ họng, nuốt không nổi một hơi này, thế là. . . Có một màn đại tiểu thư tiến giới giải trí này, kịch gây chuyện nháo tiểu hoa đán đang hồng.
Dựa theo tưởng tượng Trần Lộ, Tô Nhược hẳn là khóc rống, sụp đổ, ném đủ mặt mũi mới đúng. Nhưng mà, có một số việc, luôn luôn thoát ly ngoài dự liệu.
“Tô Nhược.”
Trần Lộ tức hổn hển kêu lên: “Cô không có cảm thấy người bên cạnh tôi, rất quen mặt sao?”
Tô Nhược tâm tình vui vẻ, đang cùng Túc Ngôn nói chuyện, không để ý hình tượng liếc mắt, nhìn ánh mắt Trần Lộ, khác nào đang nhìn một người thiểu năng, tràn ngập ý trào phúng. Dù cho một câu đều không nói, cũng có thể để vị đại tiểu thư này tức giận bạo tạc.
“Vị soái ca này, anh cũng đừng bị cô ta lừa.”
Trần Lộ vị trí ánh mắt thay đổi, nói xoáy: “Cái giới giải trí này thế nhưng rất là loạn, càng là nhân vật giả thiết thanh thuần ngọc nữ, thì bí mật càng dơ bẩn, một mình anh người ngoài vòng tròn, đừng một đầu đần độn cắm vào.”
Túc Ngôn đời trước là minh tinh: “. . .”

Nữ nhân này, chẳng lẽ kẻ ngu. Hắn trực tiếp lôi kéo Tô Nhược lên xe liền đi, hai người bọn họ nhiều tình cảm như vậy , là ai lẫn nhau, lòng dạ biết rõ, làm sao lại nghe lời nói điên cuồng của người ngoài. Người bên trong đoàn làm phim vốn là đối với lính nhảy dù Trần Lộ này không để vào mắt, lúc này lại nghe cô ta lung tung vu oan người, đáy lòng càng là chán ghét, gặp cô ta bị Túc Ngôn hạ mặt mũi, về sau không ít người nhịn không được cười xùy ra tiếng.
Có tiền nhưng không có nhân phẩm, thật mẹ nó để cho người ta không lọt nổi mắt xanh. Trần Lộ tức giận đỏ ngầu cả mắt, cầm túi liền muốn đánh người, bị cha Trần tranh thủ thời gian ngăn cản, xem thường thì thầm hống lên xe rời đi.
Đạo diễn: “. . .” Tâm thật mệt mỏi. Luôn cảm giác bộ phim này. . . Sẽ không quá bình tĩnh.
***
Tô Nhược sau khi lên xe, nhẫn nhịn hồi lâu giả ngu không nói, cho 520 cảm động kêu to hai tiếng: “Túc chủ anh anh anh, lão đại hắn là cái. . .” Biến thái, không cho phép ta dùng hình người xuất hiện, còn ghen ghét anh của ta.
Phía sau, ở dưới ánh mắt rất có tính uy hϊế͙p͙ của người nào đó, mài biến mất dần mất.
520: “. . .” Thân là hệ thống, nó tốt tuyệt vọng.
“Túc Ngôn thế nào?” Tô Nhược đem nâng lòng bàn chân mềm manh manh của chó con, nhịn không được nhẹ nhàng ngắt hai lần, lông tóc xoã tung mềm mại, xúc cảm thật tốt.
Hệ thống: “Không có. . . Không có gì.” Sợ cộc cộc!
“Cô gái vừa mới nãy kia, muốn anh xử lý không?” Túc Ngôn mở miệng, thừa dịp khe hở Tô Nhược ngẩng đầu, bình tĩnh tự nhiên đem chén trà chó lấy trở về, tiện tay đặt ở một bên.
Một cái ngành hệ thống nhỏ mà thôi, còn dám cọ tay vợ hắn, không được. 520 đầu óc choáng váng: “. . .” Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Tô Nhược không có chút nào phát giác được trong đó gió tanh mưa máu lắc đầu, hai con ngươi thâm thúy chứa đầy ý cười nhìn nam nhân bên cạnh, lời nói khinh nhu: “Không cần, em tự mình có thể giải quyết.”
“Kia —— ”
“Yên tâm, thời điểm cần, em sẽ tìm anh, chẳng lẽ anh cảm thấy em sẽ ăn thiệt thòi?”
Tô Nhược nhíu nhíu mày, mang theo chút uy hϊế͙p͙, để lý trí Túc Ngôn ngậm miệng, thấy thế, biểu lộ Tô Nhược mạn mạn hoà hoãn lại, “Thay vì nói cái này, không bằng cùng nhau đi. . . Hẹn hò?”
“Hẹn. . . hẹn hò?”
“Về tới thế giới của chúng ta, lần đầu gặp gỡ, cùng đi xem phim.”
Trong mắt Tô Nhược, hình như có đầy sao chiếu xuống, óng ánh sáng ngời, “Tựa như là. . . Người yêu bình thường.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.