Hạ Vy vẫn im lặng, Trác Luân vẫn nhẫn nại tiếp tục nói:
- Chỉ là ngưỡng mộ cậu thôi, bài kiểm hôm nay mình tự thấy mình làm không ổn lắm.
- Đề mở mà, thầy sẽ không chấm nặng tay quá đâu.
Hạ Vy trả lời nhẹ nhàng, không có mảy may để ý đến Trác Luân. Đôi mắt cô vẫn lơ đễnh đưa tới một khoảng không nào đó. Trác Luân cứ như vậy ngắm nhìn Hạ Vy. Cậu đã tự cho mình cái quyền được ngắm nhìn cô, tự cho mình quyền được nghĩ cô ấy là của mình.
Tiếng trống vang lên, mọi người về lại chỗ ngồi của mình. Tiếp tục vào một tiết học mới.
_Tan học_
Hạ Vy nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp, gương mặt có chút mệt mỏi. Hôm nay mới đến trưa cô đã được về vì không phải học chiều. Hôm nay thời gian rảnh khá nhiều, nên cô có nhiều thời gian hơn để nghĩ ngợi.
Cô quyết định đến bệnh viện để thăm Hàn Thiên. Đã đi một lần nên cô cũng đã nhớ số phòng của cậu.
Chuẩn bị vài thứ trước khi đi, cô bỗng nhiên suy nghĩ tới một điều. Kể từ khi Hàn Thiên nhập viện, cô không có nhắn tin với người yêu. Một phần là cô bận rộn, nhưng cũng là vì cô không có nghĩ tới. Mấy hôm nay đầu óc cô lu bu quá. Đột nhiên cô cảm thấy mình thật có lỗi, hôm đó lỡ hẹn cũng chưa có một lời giải thích đàng hoàng.
Dành chút thời gian trước khi đi cô đăng nhập vào web chat. Ngạc nhiên khi thấy mấy ngày qua không có bất cứ tin nhắn nào được gửi đến cô. Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-toi/1034813/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.