Màn đêm buông xuống rồi mặt trời lại nhô lên để xua tan. Ngày mới bắt đầu, từng tia nắng hồng chiếu xuống qua làn mây.
Ngoài đường dòng người đi lại mỗi lúc một đông, Hạ Vy lững thững đi giữa dòng người đang tấp nập qua lại, như người mất hồn.
Đến trường khi sân trường vắng lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng lá rơi, trời sáng nhưng còn lâu lắm mới tới giờ vào lớp. Chỉ có một vài người đến, không gian rộng lớn mà cô quạnh.
Một mình bước lên cầu thang, nghe rõ được từng tiếng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Đứng trước cửa lớp, đưa mắt nhìn qua ô cửa kính… một hình bóng ai.
Cô như bừng tỉnh, mở to mắt nhìn lại nhưng… bóng hình quen thuộc ấy lại biến mất.
Trong tâm thoáng qua một sự hụt hẫng.
Tự hỏi bản thân sao lại thấy cậu ta, tự mình hiểu, tự mình biết cậu ta không thể xuất hiện ở đây lúc này, mà tại sao… lại có thể thấy thứ ảo ảnh đó.
Bước từng bước nặng nề vào chỗ ngồi, nhìn sang bên cạnh thật trống vắng làm sao.
Từng giây từng phút trôi qua trong tĩnh lặng…
_Tan trường_
Một mình bước trên con đường, con đường đông đúc, người qua người lại. Thực sự lúc này trong lòng cô nặng nề lắm, thực sự không hiểu sao lại như thế. Do sự áy náy… nhưng tại sao lại áy náy chứ? Phải chẳng là vì… vì cô mà người khác bị thương?
Trước giờ cô luôn tự lập, đương nhiên cô không muốn ai liên lụy đến mình, không muốn ai vì mình mà bị thương. Nhưng lần này…
Bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-toi/1034811/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.