Đường Dật nghe lời Tiếu Khải nói, thiếu chút nữa không tức giận mà ngất đi, Phó Sủng sẽ khóc?
Từ ngày anh nhìn thấy Phó Sủng, chỉ có cô ấy khiến người ta khóc, anh chưa từng thấy Phó Sủng khóc khi nào?
Đường Dật đưa tay gõ gõ Tiếu Khải, cậu ta quá dễ dàng rồi, do anh quá đề cao Tiếu Khải, quá khinh thường Phó Sủng, Tiếu Khải cấp bậc gì? Cậu ta gặp phải Phó Sủng chính là Đường Tăng gặp bạch cốt tinh, chỉ là người phàm, có mắt thần phân biệt yêu nghiệt sao? Chỉ có ngồi chờ ăn thịt chết!
Tiếu Khải đứng theo tiêu chuẩn quân tư ở đó, yên tĩnh chờ Đường Dật xử phạt, chỉ nghe thấy Đường Dật lạnh lùng nói: “Được rồi, được rồi, tôi tự đi xem, cậu mang lính đi huấn luyện tiếp đi.”
“Rõ, phó đội trưởng Đường!” Tiếu Khải hô to một tiếng với Đường Dật, xoay người đi như chạy.
Đường Dật hít sâu một hơi, cũng rời khỏi sân huấn luyện, chạy tới khu người nhà, xuyên qua rừng hoa, gió thổi vù vù bên tai, Đường Dật không để ý tới, lúc anh đi dã chiến, mỗi ngày chỉ ngủ hai đến ba giờ, trừ thời gian huấn luyện, còn lại đều dùng để học tập.
Tốn hết hơi sức, chính là vì để thi đậu trường học thợ săn, vì có thể trở về Tứ Cửu thành, sau khi tốt nghiệp, hỏi anh có nguyện ý đến bộ đội đặc chủng không, anh đồng ý không chút do dự, Thẩm Nhược Hằng rời đi, vừa đúng chỗ này có chỗ trống, tới đại đội đặc chủng Tuyết Lang.
Ở lại chỗ này, chính là vì có khả năng gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-thieu-uy/66958/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.