Nghe lời Phó Sủng nói, mặt Phó Mặc sầu khổ: “Em gái, em phải nói tốt cho anh, ông nội hiểu em nhất.” Phó Sủng ở nhà họ Phó mà nói còn có tác dụng hơn cha, dù ít dù nhiều ông cụ vẫn nghe. 
“Thôi đi, tự bản thân em đã khó bảo toàn, còn chú ý cho anh, tự mình nghĩ cách.” Phó Sủng đột nhiên ngồi dậy, đẩy Phó Mặc một cái, “Được rồi, đi ra ngoài nhanh lên, em muốn đi tắm rồi ngủ.” 
Suốt một ngày này đủ ồn ào, cả người đã muốn rụng xương, không phiền muộn không được. 
“Đã bốn rưỡi rồi, nếu em không dậy nổi, đi làm trễ lại có chuyện đấy?” Phó Mặc nhìn Phó Sủng nhắc nhở. 
Phó Sủng ai oán, liếc nhìn Phó Mặc: “Sáng sớm ngày mốt đi đại đội đặc chủng báo cáo, ngày mai lão Nghiêm còn để cho em đi làm, em sẽ nhảy lầu!” 
Đi đại đội đặc chủng còn khổ hơn đi đơn vị khác, hơn nữa còn phải đi theo tập huấn, không biết Đường Dật chỉnh cô như thế nào đây? 
Phó Mặc không nói thêm gì nữa, đóng cửa rời đi, Phó Sủng xoay người đi tắm, ra ngoài nằm lên giường đi ngủ, số mạng luôn giày vò như thế, khiến cho cô ứng phó không kịp. 
Tại sao Đường Dật đi trường học thợ săn, còn điều đi Tuyết Lang làm phó đội trưởng, đây không phải cố tình gây khó dễ cho cô sao? 
Giấc ngủ này ngủ thẳng đến chiều, mẹ Phó thật sự không nhìn nổi, sợ Phó Sủng chết đói, mới kêu cô rời giường, vừa rời giường ăn cơm, Phó Sủng phải đi siêu thị mua đồ ăn, đi đại đội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-thieu-uy/66955/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.