“Ai nghe trộm, bôi đen sau lưng thủ trưởng, lúc này còn chụp mũ, thật độc ác?” 
Lời Phó Sủng vừa nói ra, Đường Dật thiếu chút nữa hộc máu, mũ này quá lớn, may không phải ở cổ đại, nếu ở cổ đại, đây là tội danh đủ để kéo ra ngoài loạn côn đánh chết, chiếu rơm rách quấn lên, ném ra núi hoang đồng vắng. 
Trọng Túc Dương ở bên cạnh không có biểu cảm gì, liếc nhìn Phó Sủng, rồi lại nhìn Đường Dật, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng kích động của Phó Sủng: “Người nào bôi đen anh, nhìn anh xem, còn cần tôi bôi đen sao? Nhìn anh đen thui như vậy, đây là ban ngày, nếu buổi tối, chỉ nhìn thấy áo lính đang động đậy, người khác còn tưởng bị quỷ ám.” 
Bôi đen anh sao? Cô cần không? Nhân phẩm, tác phong này của Đường Dật, một chút cũng không đáng mặt đàn ông! 
Lời Phó Sủng vừa nói ra, nên phun cháo thì phun cháo, nên phun bánh bao thì phun bánh bao, thỉnh thoảng có trận cười khẽ nén? 
Đường Dật lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, chợt cất cao giọng: “Cười cái gì mà cười? Các cậu trắng hơn sao?” 
Bạn nói lòng phụ nữ đoán không ra đúng không? Trước kia anh hỏi vì sao Phó Sủng lại coi trọng anh? Chưa từng nghĩ tới dáng dấp trắng trẻo? Nhiều tuấn tú, Phó Sủng nói, đàn ông hơi đen một chút, có khí khái của đàn ông! 
Bây giờ cô nhóc này nói gì? Mắng chửi người ta đều không mang một câu chữ thô tục, có không?! 
Phó Sủng lườm Đường Dật, lại nhìn Trọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-thieu-uy/2180452/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.