Chương trước
Chương sau
Nhìn khóa cửa bị lấp kín, Đường Dật dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết là ai làm, thuận tay cất điện thoại di động và chìa khóa vào trong túi, xoay người rời đi.

Phó Sủng ở trong phòng nghe thấy tiếng Đường Dật trở về, dựa sát cửa hồi lâu nghe vẫn không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, không phải Đường Dật nên nổi trận lôi đình sao? Không phải nên tức giận đạp thẳng cửa vào sao? Sao lại không có động tĩnh gì?

Phó Sủng thận trọng mở cửa, vừa hé được chút khe hở, chỉ thấy một bóng người nhanh tới đây, đẩy cửa đi vào.

Trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Phó Sủng thiếu chút nữa không giơ chân, hét Đường Dật: “Đường Dật, anh tự ý xông vào nhà dân, tôi kiện anh!”

Hừ, cô nói sao lại không có động tĩnh? Thì ra người đàn ông này núp trong bóng tối, chuẩn bị bất cứ lúc nào nhào vô, đúng không?

“Kiện anh tự tiện xông vào nhà dân, chặn lỗ khóa nhà anh, anh còn không tìm em tính sổ sao?” Đường Dật đưa tay giữ chặt Phó Sủng, cô nhóc này không tốt, học bóp méo sự thật rồi hả?

“Người nào chặn lỗ khóa nhà anh? Đây là vu oan! Phải có trách nhiệm pháp luật.” Mặt Phó Sủng trấn tĩnh, không có chứng cứ đã nói là cô làm, Đường Dật rất có ý tứ đấy, khu nhà người thân này có mấy chục người ở.

Đường Dật nhìn Phó Sủng, trên mặt vẫn cười: “Trừ em ra, người khác không làm chuyện nhàm chán như vậy, biết không?”

Nói xong Đường Dật thuận tay đẩy Phó Sủng ra, tự mình đi vào phòng Phó Sủng, chỉ thấy máy vi tính mở trò chơi, Đường Dật khẽ nhíu mày, vĩnh viễn ngoại trừ chơi chính là chơi, huấn luyện một ngày cũng không biết mệt mỏi.

“Anh vào phòng tôi làm gì?” Phó Sủng lập tức đi theo, nói với Đường Dật.

Đường Dật nhìn xung quanh gian phòng của Phó Sủng, thuận miệng lên tiếng: “Xem tối nay có thích hợp ở lại đây một đêm không, em chặn khóa phòng anh, anh không vào được, đâu thể ngủ hành lang?”

Dạo quanh phòng Phó Sủng, Đường Dật giống như đứa bé, sờ đông xem tây.

Trong nháy mắt Phó Sủng nhớ mình là một yêu nghiệt, mà quên mất Đường Dật cũng là yêu nghiệt, bình thường không vô lại, vô lại rồi cũng không phải người.

“Anh, tự anh nghĩ cách, không thể ngủ ở chỗ tôi, biết chưa?” Phó Sủng vài bước xông tới, muốn kéo Đường Dật ra, Đường Dật thuận thế tránh, đưa tay kéo Phó Sủng chính xác không nhầm ôm sát vào trong ngực.

Đường Dật giữ chặt eo Phó Sủng, cố định Phó Sủng trong lòng mình, Phó Sủng ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi sâu đen của Đường Dật.

Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, bốn năm rồi, đã bốn năm anh không nhìn thấy Phó Sủng, duy nhất thấy chính là ảnh bọn tiểu Hoa chụp, anh chính là dựa vào hình Phó Sủng mà chống đỡ đến ngày hôm nay.

“Nhóc, anh biết chuyện quá khứ, em không có cách nào tha thứ cho anh, anh giải thích nhiều hơn cũng không có tác dụng, nhưng mà anh hy vọng em có thể thật tốt.” Đường Dật vuốt ve mặt Phó Sủng, giọng hơi run rẩy.

Mỗi lần đề cập đến quá khứ, đối với anh mà nói, đối với Phó Sủng mà nói, đều là nhát dao đâm vào ngực.

Phó Sủng mím môi, sắc mặt hơi tái nhợt, quay mặt đi không nhìn Đường Dật nữa, lạnh lùng nói: “Tôi sống rất tốt, tốt hơn bất kỳ ai khác.” Cô không muốn suy nghĩ mấy chuyện kia, cũng không muốn nói lại, Phó Sủng nắm chặt tay.

Đường Dật gật đầu cười cười: “Tốt là được rồi!” Cái khác anh không có bất kỳ cưỡng ép gì, anh vốn quyết định, đời này cứ lẳng lặng bảo vệ Phó Sủng là được rồi, nhưng hôm nay có thể gần như vậy, anh đã rất thỏa mãn.

Nhìn Đường Dật, Phó Sủng mím môi, cho dù chung đụng ngắn ngủi, cũng khiến cô muốn bỏ quá khứ xuống, hòa bình một chút với Đường Dật, chỉ một chút thôi cũng được, mắt Phó Sủng đảo một vòng, nhẹ giọng gọi Đường Dật: “Anh.”

Phó Sủng đưa tay nắm quần áo Đường Dật, gọi một tiếng anh khiến Đường Dật đứng ngây đó, không thể tin nhìn Phó Sủng, một người đàn ông to lớn, hốc mắt cũng đỏ.

“Sao vậy? Ngốc!” Giọng Đường Dật hơi khàn, nhìn Phó Sủng cười nói.

Phó Sủng cười hì hì với Đường Dật: “Anh, anh chơi game giúp em một lát?”

Đường Dật đánh CS cực kỳ lợi hại, không cần quan tâm bạn chơi cùng giống heo, còn đối thủ giống như thần, anh có thể khiến đối phương die rồi, đi theo Đường Dật họp thành đội, Phó Sủng cảm thấy đời này đánh CS là chuyện vui vẻ nhất.

Đưa tay nhìn đồng hồ, Đường Dật khẽ nhíu mày, hơi khó xử: “Sáng mai em còn phải huấn luyện, hôm nay chơi quá muộn, sáng mai có thể dậy nổi sao?”

Anh nguyện ý cưng chiều Phó Sủng, nhưng cô nhóc này huấn luyện một ngày cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút mới có thể tiếp tục huấn luyện.

“Có thể dậy, em bảo đảm không đến muộn, anh đánh giúp em một lần chứ?” Nói xong Phó Sủng kéo Đường Dật đến trước máy vi tính, Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, cùng đi theo đến trước máy vi tính.

Đường Dật vừa mới ngồi xuống, Phó Sủng ở bên cạnh đăng nhập trò chơi, nhanh chóng tiến vào, Đường Dật thuần thục điều khiển trò chơi, chọn trang bị.

Phó Sủng vui mừng đeo tai nghe cho Đường Dật, trận hôm qua để cho đám cháu chắt kia ngược, hôm nay nhất định phải để Đường Dật đòi lại công đạo cho mình, vừa đeo tai nghe lên, bên kia truyền đến một giọng nam: “Vợ, xem như em cam lòng đến, cũng chờ em cả đêm.”

Một câu vợ khiến chân mày Đường Dật nhíu chặt, nói vào tai nghe: “Kêu ai là vợ đấy?”

Trong trò chơi, kêu như vậy thường có, nhưng là lần đầu tiên Đường Dật nghe được có người gọi Phó Sủng như vậy, trong lòng đặc biệt không có cảm giác, trong trò chơi cũng không được.

“Gọi Phó Sủng đó, anh là ai?” Người đàn ông bên kia hơi kích động mà hỏi, hình như còn sức sống hơn Đường Dật.

Đường Dật bình tĩnh đổi trang bị, mở miệng nói vào tai nghe: “Anh quan tâm tôi là ai làm gì? Anh kêu vợ lần nữa, tôi chắc chắn sẽ phế bỏ anh!”

Không hề nói giỡn, anh biết đời này Phó Sủng sẽ không tha thứ cho anh, nhưng chưa nhìn thấy Phó Sủng gả cho người đàn ông tốt, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào chiếm vị trí này, dù là trò chơi cũng không cho phép.

Phó Sủng ở bên cạnh vội giật tai nghe của Đường Dật xuống, nói với người đàn ông kia: “Trần Mộ, tôi để cho anh ấy chơi game giúp tôi, anh làm gì thế?”

“Thế anh làm gì? Anh ta là kiểu người gì vậy? Sao em không nói với anh ta anh là bạn trai em?” Giọng nói bên kia rất kích động, tai nghe vọng ra rất lớn, Đường Dật nghe rõ ràng âm thanh truyền ra từ bên trong, trong lòng đau đớn từng cơn.

Anh không ngờ Phó Sủng có bạn trai, cứ yên lặng nhìn Phó Sủng như vậy, trực diện, nhìn khiến Phó Sủng hơi sợ hãi, Phó Sủng nói vào tai nghe: “Đó là cha mẹ tôi và cha mẹ anh nói, tôi đồng ý chưa? Phá nát trò chơi đi, nhiều chuyện như vậy, không chơi!”

Phó Sủng tiến lên một phát tắt máy vi tính, mặt tức giận đỏ bừng, cha Phó Sủng làm buôn bán, cha Trần Mộ và cha Phó Sủng lui tới không tệ, Trần Mộ từ nước ngoài về, liếc thấy nhìn trúng Phó Sủng rồi, hai nhà cũng thấy hai đứa nhỏ đặc biệt đẹp mắt.

Một câu nói, môn đăng hộ đối thôi, nói là môn đăng hộ đối, nhưng Phó Sủng xem ra cha mẹ vui mừng trong lòng, cuối cùng cũng có mắt mù nhìn trúng Phó Sủng nhà họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.