“Ngày mai, anh và em cùng nhau về.” Giọng Đường Dật khàn khàn hơi nói không ra lời, “Anh đi van xin cha mẹ em, cầu xin ông nội, để cho chúng ta ở chung một chỗ.”
Cả người Đường Dật có vẻ giống như hơi mất khống chế, lãng phí thời gian nhiều năm như vậy, đối với anh, đối với Phó Sủng, đều là tạo nghiệt.
“Được.” Phó Sủng ôm Đường Dật, lần đầu tiên không đối lập với người đàn ông này, có Đường Dật ở đây, cái gì cô cũng không phải sợ, đi theo người đàn ông này là đủ rồi.
Cứ ôm Phó Sủng như vậy, hồi lâu Đường Dật mới đẩy cô ra, đưa tay nâng mặt Phó Sủng, cúi đầu hôn lên, hôn không có đường lui, khiến Phó Sủng có cảm giác chịu đựng bão táp, hôn dày đặc khiến Phó Sủng hơi hít thở không thông.
Đường Dật hôn vĩnh viễn đều là kích thích dữ dội như vậy, không cho Phó Sủng đường lui cũng không lưu lại cho mình đường lui, đúng như anh nói, nếu có thể cứ vẫn hôn như vậy, phai mờ cảm giác run rẩy trong lòng anh.
Lúc trước nút áo sơ mi của Phó Sủng bị Đường Dật cởi ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, Đường Dật dieendaanleequuydonn nhẹ nhàng tiếp xúc, suy nghĩ mông lung, cả người cũng ở ranh giới của sa đọa, trong miệng không ngừng gọi tên Phó Sủng: “Sủng nhi…”
Phó Sủng vòng tay ôm cổ Đường Dật, tùy ý kéo tóc, bởi vì run rẩy mà không tập trung, khiến Phó Sủng càng thêm mê người, Đường Dật vùi đầu giữa tóc Phó Sủng, ngửi mùi vị chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-thieu-uy/2180405/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.