Đường Dật quay đầu liếc mắt nhìn Phó Sủng, anh đặc biệt muốn hỏi Phó Sủng những năm này em không đến đó xem sao? Hay vốn sợ nơi nào thuộc về hồi ức của bọn họ?
Nhưng cuối cùng nhịn xuống, không hỏi nhiều, Đường Dật lái xe vòng qua bên cạnh quán ăn, tìm một chỗ dừng lại, không quá xa hoa, chính là một cửa tiệm đặc biệt bình thường, Đường Dật dừng xe rồi mới nói với Phó Sủng: “Đến rồi, cô nhóc.”
Nghe lời Đường Dật nói, Phó Sủng mở cửa xe nhảy xuống nhìn quán cá nấu cải chua quen thuộc trước mắt, cả người giống như bị kích động: “Không ngờ đã nhiều năm như vậy, quán cá nấu cải chua nhà chị Lý còn ở đây.”
Đường Dật cười cười, đóng cửa xe, tiến lên ôm Phó Sủng bước nhanh về phía quán ăn.
“Hôm nay thoải mái ăn, gia mang đủ tiền rồi.” Đường Dật có vẻ đặc biệt xa hoa, khiến Phó Sủng khinh thường, ở tiệm ăn này cũng tiêu không hết bao nhiêu tiền, Đường Dật lại đắc chí như vậy.
Hai người vừa vào trong cửa tiệm, cô gái trung niên mặc áo đỏ ra đón, nhìn thấy Đường Dật lập tức nở nụ cười.
“Ơ, Đường Dật, đã lâu không tới.” Không biết cô gái trung niên tên gì, mọi người vẫn gọi cô là chị Lưu, là người phụ nữ buôn bán, mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng mỗi lần bán dieendaanleequuydonn đều đặc biệt tốt, tới vốn là khách quen, giống như hôm nay, chỗ ngồi đã kín rồi.
Đường Dật ôm Phó Sủng cười cười với chị Lưu: “Hai năm qua còn ở đơn vị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-thieu-uy/2180402/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.