Đường Dật nói cô nhóc đó nhìn rất khéo léo, nhưng từ trong xương cũng đặc biệt không an phận, sau khi Đường Dật rời đi, bà còn cảm thấy rất có lỗi với Lan Tuyết, nhưng không thể tưởng tượng chưa tới bao lâu, cô ta đã mang thai. 
Bà cũng không đi lại quan tâm, chỉ nghe nói đàn ông trong nhà đó ghét bỏ Lan Tuyết, nói cô ta không an phận. 
“Đúng ạ, lần đầu gặp dì cháu mới hai mươi, bây giờ đã sắp hai mươi lăm rồi.” Phó Sủng đáp lời mẹ Đường, mẹ Đường khẽ gật đầu, đã sắp hai mươi lăm rồi, đảo mắt đã bốn năm trôi qua, thời gian trôi thật nhanh. 
Cũng do mình làm ác, làm trễ nải thời gian bốn năm của hai đứa, khó trách mọi người không thích bà như vậy. 
Thu lại suy nghĩ, mẹ Đường nói với cha Đường: “Lão Đường, sủi cảo tôi làm cho hai đứa đâu rồi, mau lấy ra, cho hai đứa nếm thử một chút.” 
Sủi cảo không phải đồ hiếm gì, nhưng trước kia bà chưa từng gói cho Đường Dật, ngày hôm qua bảo hôm nay đến đây, liền suốt đêm làm cho hai đứa, cũng coi như tâm ý của mình. 
Cha Đường ứng tiếng liên tiếp: “Đúng, đúng, tối hôm qua mẹ con gói.” 
Cha Đường lấy từ trong túi xách bên cạnh ra một hộp giữ ấm, mở nắp ra, sủi cảo bên trong còn bốc hơi nóng, một mùi thơm xộc vào mũi. 
Phó Sủng nhìn sủi cảo trong hộp giữ ấm, từng cái tinh xảo đặc sắc, nhìn ra tốn không ít tâm tư, cho dù mẹ Đường Dật đã từng như thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-thieu-uy/2180384/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.