Từng tiếng Đường Dật quanh quẩn trong núi, trái tim lại đau đớn như xé rách, cuối cùng nghe thấy một người cao giọng nói: “Tìm được, người đang ở đây, thiếu úy Phó đang ở đây.”
Kèm theo tiếng chó săn kêu, Đường Dật gần như vừa chạy vừa bò tới bên kia, cây trong rừng đâm vào mặt, cũng không có thời gian dự tính, anh muốn thấy Phó Sủng, liều mạng muốn thấy cô nhóc kia.
Khi Đường Dật vọt tới, đã thấy Phó Sủng ngồi trên cành cây, cứ yên lặng ngồi trên đó cúi đầu khóc, cả khuôn mặt Đường Dật trắng bệch, đi tới dưới gốc cây, nhìn vết tích dưới gốc cây, rải rác trên thảm cỏ còn có dấu vết động vật cắn xé, một chút da lông bị xé rách.
Sâu hơn, còn có áo khoác rằn ri của Phó Sủng bị xé rách trên đất, cùng với một đống quả dại lung tung lộn xộn, cũng biết vừa rồi nơi này tiến hành một cuộc tranh đấu bao nhiêu thê thảm ác liệt, cả người Đường Dật ngây ngốc lần nữa.
Những người khác cũng khiếp sợ không ít, lính đặc chủng, trường hợp gì chưa từng thấy, vừa nhìn chỗ này, chắc chắn vừa rồi nhất định xảy ra cái gì ở đây.
Qua nửa phút, Đường Dật mới lấy lại tinh thần, cảm thấy chân mình khẽ run, ngẩng đầu lên nói với Phó Sủng: “Sủng nhi, không có chuyện gì chứ?”
Sát hạch kết thúc, anh trở về khu nhà người thân thấy Phó Sủng không có ở đây, tìm người hỏi chung quanh cũng không thấy cô nhóc này, nghĩ đến chắc chạy vào trong rừng, Đường Dật lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-thieu-uy/2180356/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.