Trước kia anh Thành từng nuôi rắn, từng nuôi thằn lằn, người trong nhà đều nói anh không nên nuôi những con vật khó coi như này, nhưng rốt cuộc hết cách với anh, những con rắn và thằn lằn kia, cô cũng từng xem, đầu cảm thấy rất đáng sợ.
Nhưng khi anh Thành cầm rắn đến trước mặt cô, lộ ra cười: “Động vật cũng giống người, cũng có tình cảm, em hiểu được cảm ơn, bọn chúng cũng hiểu được.”
Từ khi đó cô lập tức nhớ lời này, báo đốm hôm nay là cơ duyên trùng hợp, còn cố ý cứu giúp, cái này đều không quan trọng, cô nên tự mình đi cảm ơn chúng, dù sao cái mạng này là nhặt được.
“Anh thấy vẫn nên miễn đi.” Đường Dật ôm Phó Sủng ra khỏi chăn, đưa đến toilet, tiếp tục nói: “Chuyện em gây ra nếu truyền đến tai ông cụ, nhà họ Phó lật trời rồi, ông cụ và ông nội anh đánh chết anh.”
Chuyện lớn như vậy gạt cũng không kịp, sao có thể khiến người trong nhà biết, cũng không phải anh thật sự sợ bị đánh, ông nội và ông cụ lớn tuổi, cho dù biết Phó Sủng dienndannleequyydonn không có chuyện gì, nhưng trong lòng nghĩ cũng sợ, suốt ngày phải lo âu cho an toàn của cô nhóc này.
Phó Sủng nghe xong lời này, trong nháy mắt tỉnh ngộ lại, cắn răng nói với Phó Sủng: “Đúng, cũng không thể để cho ông nội biết, nếu không sẽ tới đơn vị bóp chết em, còn bắt em nhốt lại.”
Hơi quên bản thân mình làm ác, chuyện như vậy phải gạt ông cụ mới đúng.
Đường Dật bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-thieu-uy/2180350/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.