Lâm Hảo Xuân đến phòng ăn, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Lê Chương Vi không kịp thu hồi. "Chớ suy nghĩ lung tung, phu nhân cùng tiên sinh thật ra thì cũng rất yêu con."
"Dì Xuân, dì không hỏi, làm sao biết con nghĩ như thế?"
"Con từ nhỏ đến lớn, để ý vẫn luôn là chuyện này, không phải sao?"
"Rất rõ ràng vậy sao?" Lê Chương Vi bất đắc dĩ cười.
Xem ra cô quả nhiên rất khát vọng được yêu, cho nên bất chấp tất cả đối mặt tình yêu thời như vậy, coi như bị Ngô Hiếu Thiên ghét, cô còn mỗi ngày mặt dày đi bệnh viện trong chăm sóc anh ấy.
Nhưng mà điều này cũng coi là một cơ hội, nếu như Ngô Hiếu Thiên không xảy ra tai nạn xe cộ mà nói, cô chỉ dám ở một bên si ngốc ngắm nhìn anh ấy, không dám đến gần.
Kết quả tương lai tốt hay xấu cũng cảm thấy không sao cả, dù sao mình đã từng cố gắng.
Đây là lựa chọn của cô, cô sẽ vì lựa chọn của mình mà chịu trách nhiệm.
Đó là thường xuyên mơ về tình hình hiện tại.
Dù sao cũng là huyết khí phương cương* của tuổi trẻ! Có người nào không có mộng xuân?
(*) Huyết khí phương cương: Tinh lực tràn đầy
Thế nhưng lần này dường như không như bình thường.
Bởi vì lúc xảy ra chuyện kia (chuyện chị cùng bạn học mắng anh rất bẩn áh) nhìn không rõ gương mặt lắm, hiện tại anh lại rõ ràng nhìn thấy mặt của Lê Chương Vi.
Tại sao anh mơ thấy Lê Chương Vi? Người anh thích rõ ràng là Tiểu Bàn! Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-thien-kim/108179/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.