Chương trước
Chương sau
Edit: Sa
Ngôn Sơ Âm phải ghi hình vào chủ nhật, cô không thích cảm giác thời gian cấp bách nên chiều thứ bảy đã bay về Bắc Kinh, đúng lúc Lâm Tâm Tâm cũng phải về tăng ca nên hai người cùng về với nhau.
Viên Lộ và Tống Thi Văn vượt ngàn dặm bay tới đây không chỉ để xem nhạc mà còn tụ hội cùng bạn học cũ, nào ngờ say khướt nên ngủ tới trưa, lúc dậy thì phát hiện bạn mình đã đặt vé máy bay xong xuôi cả rồi. Tuy buồn nhưng không thể làm ảnh hưởng tới công việc của bạn bè, vì vậy trên đường tiễn Ngôn Sơ Âm và Lâm Tâm Tâm ra sân bay, Viên Lộ cùng Tống Thi Văn không ngừng trách cứ.
Đến sân bay, lúc tiễn bạn tới cửa an ninh, Tống Thi Văn mới hỏi Ngôn Sơ Âm: “Sao chỉ có hai đứa tụi mày vậy, người nhà mày đâu?”
Ngôn Sơ Âm thản nhiên nói: “Anh ấy bận.”
Tống Thi Văn chỉ gật đầu chứ không nghĩ nhiều, siêu sao như Thẩm Gia Thụy bận rộn là quá bình thường, sao có thể suốt ngày xoay quanh phụ nữ được? Hơn nữa Thẩm Gia Thụy mới cầu hôn hôm qua, đương độ mặn nồng, Tống Thi Văn không thể tùy tiện suy đoán tình cảm của người ta rạn nứt.
Viên Lộ cười khà khà tiếp lời: “Có khi lần sau gặp lại, tụi mình phải đổ máu ấy chứ.” Ý của Viên Lộ là tiền mừng đám cưới, lúc cô và Tống Thi Văn kết hôn, Ngôn Sơ Âm và Lâm Tâm Tâm đều đến tham dự, ai cũng đi phong bì dày cộm. Bây giờ Ngôn Sơ Âm đã chấp nhận lời cầu hôn của Thẩm Gia Thụy, chắc sẽ sớm tổ chức đám cưới, tất nhiên các cô sẽ đến tham dự.
Viên Lộ nói xong, Tống Thi Văn và Lâm Tâm Tâm ăn ý vừa cười vừa nhìn Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm vờ như không biết mình bị trêu, vẫy vé máy bay: “Phải đi vào rồi.”
Viên Lộ và Tống Thi Văn đi xếp hàng cùng hai cô, nhìn hai cô đi vào khu cách ly thì mới rời khỏi sân bay.
Ngôn Sơ Âm và Lâm Tâm Tâm sóng bước, Lâm Tâm Tâm ngờ vực nhìn cô, nói nhỏ: “Hôm nay mày lạ lắm í.”
“Lạ hả?” Ngôn Sơ Âm nhếch môi cười, hờ hững nói: “Chắc là do tối qua uống nhiều, giờ hơi đau đầu.”
Tuy tối qua lúc tan cuộc, Lâm Tâm Tâm cũng chẳng tỉnh táo là bao nhưng vẫn nhớ con bạn mình là người say nhất trong đám, bây giờ thấy sắc mặt Ngôn Sơ Âm kém thật, Lâm Tâm Tâm hiểu ra, lắc đầu: “Khó chịu hả? Ai bảo tối qua ai mời cũng uống làm chi, có vui mấy thì cũng đừng uống nhiều thế chứ…”
Ngôn Sơ Âm mím môi, không lên tiếng.
Lâm Tâm Tâm không trách, cô uống say không ít lần, hiểu rõ cảm giác sau khi say là gì, vì vậy hết sức thông cảm cho Ngôn Sơ Âm, thấy còn lâu chuyến bay mới soát vé, cô đề nghị Ngôn Sơ Âm ngủ tạm một lát, bao giờ tới lượt họ thì cô sẽ gọi dậy.
Ngôn Sơ Âm nghe lời bạn mình, nhắm mắt nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng thì được Lâm Tâm Tâm gọi dậy, hai người cùng đi soát vé, lúc Ngôn Sơ Âm đưa vé máy bay cho nhân viên soát vé, Lâm Tâm Tâm thấy ngón tay cô trụi lủi thì trợn to mắt. Thảo nào hôm nay cứ thấy là lạ, hóa ra là con bạn mình không đeo nhẫn!
Hôm qua vừa được cầu hôn, hôm nay lại không đeo nhẫn, ý gì đây? Lâm Tâm Tâm kinh hãi nhìn Ngôn Sơ Âm, cũng may cô nàng còn có lý trí, không hỏi ngay tại đây.
Lâm Tâm Tâm im lặng suốt đường về, ngồi máy bay ba bốn tiếng, cô luôn trong trạng thái muốn hỏi nhưng không dám vì sợ có hành khách nhận ra bạn mình, lỡ như Ngôn Sơ Âm chỉ vì muốn tạm giấu người ngoài chuyện cầu hôn nhưng nếu có người lỡ nghe cô nàng hỏi vì sao Ngôn Sơ Âm không đeo nhẫn thì sẽ xảy ra ồn ào không đáng có.
Chẳng qua khi Lâm Tâm Tâm trấn an bản thân thì cũng tự biết khả năng bạn mình giữ bí mật là rất thấp.
Âm Âm và Thẩm Gia Thụy công khai yêu nhau đã lâu, không dám nói họ được toàn dân chúc phúc nhưng ít nhất là không có ai thắc mắc vì sao họ lại yêu được nhau, cho dù bây giờ kết hôn thì công chúng cũng sẽ cảm thấy hiển nhiên, không gây ảnh hưởng tiêu cực nào, thế thì giữ bí mật để làm gì? Phần lớn nghệ sĩ giấu chuyện kết hôn không phải vì lo mất fans mà là vì sợ phải thay đổi hình tượng và hướng phát triển, làm ảnh hưởng tới công việc, nhưng bạn cô hoàn toàn không cần lo bị ảnh hưởng như thế.
Lâm Tâm Tâm nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nghiêng về nguyên nhân chủ quan hơn. Càng như vậy, cô càng không dám hỏi.
Nhịn tới tận Bắc Kinh, lấy hành lý xong, lúc đi ra khỏi sân bay, Lâm Tâm Tâm không nhịn nổi nữa, hỏi nhỏ người bên cạnh: “Sao không đeo nhẫn?”
Nhìn mặt bạn mình, Lâm Tâm Tâm còn đang cầu nguyện nó sẽ nói là quên đeo, song câu trả lời của Ngôn Sơ Âm đã phá vỡ ảo tưởng của cô nàng: “Trả lại cho anh ấy rồi.”
“Trả… trả lại cho anh ấy rồi?” Tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng Lâm Tâm Tâm vẫn không tài nào tin nổi, sững sờ hỏi: “Tại sao?”
“Còn tại sao nữa?” Khác với cô bạn thân đang không thể nào tiếp nhận, là người trong cuộc nhưng Ngôn Sơ Âm lại quá hờ hững, cô giơ tay vẫy taxi, lúc kéo vali đi ra cốp xe thì ném lại một câu: “Bọn tao không hợp nhau.”
Ngôn Sơ Âm như đang vội vã làm gì đó, không chào tạm biệt Lâm Tâm Tâm mà lên thẳng xe sau khi cất hành lý, lập tức báo địa chỉ, tài xế nhanh chóng nổ máy, chạy đi vô cùng dứt khoát.
Lâm Tâm Tâm như bị sét đánh ngang tai, nhìn theo chiếc xe taxi mà Ngôn Sơ Âm ngồi mãi đến khi khuất bóng.
Ngôn Sơ Âm tựa vào cửa sổ xe, nhớ lại mấy tiếng trước ở nhà Thẩm Gia Thụy.
Lúc ngủ dậy thì đã muộn, trên chiếc giường rộng rãi xa lạ chỉ có một mình cô, chiếc gối và ga giường ở bên cạnh không có lấy một nếp nhăn hệt như từ đầu tới cuối trên giường chỉ có một mình cô.
Sau khi say, đầu óc lại tỉnh táo trước nay chưa từng có, mượn không gian yên tĩnh, Ngôn Sơ Âm suy nghĩ rất nhiều chuyện, mãi cho đến khi Lâm Tâm Tâm gọi điện nói chiều nay cô nàng sẽ về luôn, Ngôn Sơ Âm mới đưa ra quyết định, bảo Lâm Tâm Tâm đặt vé máy bay giúp mình, sau đó rời giường thu thập hành lý.
Trong lúc cô bận bịu dọn dẹp, không biết từ bao giờ Thẩm Gia Thụy đã mở cửa, tựa vào khung cửa nhìn cô.
Ngôn Sơ Âm thấy anh vào, giải thích nhưng vẫn không ngẩng đầu: “Lâm Tâm Tâm vừa gọi điện nói trưa nay phải về công ty gấp, ngày mai em cũng có công việc nên về cùng nó luôn…”
Bình thường rất thích bám Ngôn Sơ Âm nhưng hôm nay Thẩm Gia Thụy lại yên tĩnh lạ thường, anh hờ hững nhìn Ngôn Sơ Âm xếp hành lý, cũng rất hờ hững chấp nhận quyết định về Bắc Kinh sớm mà không thèm thương lượng với anh của cô. Tầm mắt Thẩm Gia Thụy dần chuyển về phía đầu giường, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc nhẫn tạo ra tia sáng chói mắt, Thẩm Gia Thụy lên tiếng: “Sao không đeo?”
“Gì cơ?” Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Ngôn Sơ Âm thoáng nghệt ra, cô hơi khựng lại, nhìn gương mặt lãnh đạm của Thẩm Gia Thụy, rốt cuộc cô cũng hiểu có lẽ Thẩm Gia Thụy đã đoán được cái gì đó.
Nghĩ cũng phải, những người yêu nhau thường hiểu nhau, giống như tâm linh tương thông vậy, trong lòng cô có muốn kết hôn với Thẩm Gia Thụy hay không, người ngoài không nhìn ra nhưng chắc chắn Thẩm Gia Thụy cảm nhận được cô không thực sự vui vẻ.
Trong lúc cô không cam tâm tình nguyện, phải chăng Thẩm Gia Thụy cũng đã vờ như không biết? Họ cho rằng như vậy là tốt với đối phương nhưng không hề biết rằng đó chỉ là hại mình hại người.
Vốn dĩ Ngôn Sơ Âm không định nói chuyện với Thẩm Gia Thụy nhanh như vậy, anh có lòng tự tôn và kiêu hãnh, mới hôm qua nhận lời cầu hôn của anh, hôm nay đã nói muốn suy nghĩ lại thì giống như cô hoàn toàn không muốn kết hôn với anh. Nhưng nghĩ lại, cô phát hiện không có cái gì gọi là thời cơ tốt, những lời mà cô muốn nói chẳng vui vẻ gì, bây giờ nói hay ngày mai, ngày mốt mới nói có gì khác nhau? Huống hồ tối qua rõ ràng cô không muốn kết hôn nhưng vẫn nhận nhẫn của Thẩm Gia Thụy đã coi như là lừa dối, hôm nay lại nói dối để qua chuyện, dẫu là lời nói dối thiện ý thì Ngôn Sơ Âm cũng không muốn tiếp tục lừa dối anh.
Đau dài không bằng đau ngắn, im lặng chốc lát, Ngôn Sơ Âm nhìn thẳng vào mắt Thẩm Gia Thụy, nói: “Em thấy chúng mình nên suy nghĩ thêm…”
“Suy nghĩ cái gì?” Thẩm Gia Thụy cười lạnh lùng: “Kết hôn, hay chia tay?”
Ngôn Sơ Âm hơi khựng lại rồi nói một hơi dài: “Em xin lỗi, em biết như thế là không hay nhưng tình trạng hiện tại của em không thích hợp để kết hôn với anh, giữa chúng ta có quá nhiều vấn đề, kết hôn có thay đổi được những mâu thuẫn không? Không, vẫn sẽ cãi vã thôi, kết hôn không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.”
“Theo như em nói thì chúng ta có cần ở bên nhau nữa không?” Thẩm Gia Thụy gay gắt hỏi.
“Ngoài kết hôn thì chỉ còn chia tay thôi ư?” Vẻ mặt của Ngôn Sơ Âm vẫn rất bình tĩnh vì trong lòng đã có chuẩn bị, phàm là đàn ông, ai lại chấp nhận nổi sự thật là bạn gái không muốn cưới mình? Yêu nhau là vậy, hoặc là kết hôn, hoặc là chia tay.
Nói xong, Ngôn Sơ Âm rất hối hận vì nhận ra câu hỏi của mình kéo ra rất nhiều vấn đề, nhưng cô không ngờ Thẩm Gia Thụy vẫn trả lời.
“Nếu không thì sao?”
“Em tôn trọng ý kiến của anh.” Ngôn Sơ Âm cúi đầu giấu đi những giọt nước trong hốc mắt mình, “Vậy chia tay đi.”
Rốt cuộc Thẩm Gia Thụy cũng không bình tĩnh nổi nữa, anh nhìn Ngôn Sơ Âm chằm chằm, nghiến răng nói: “Em-chắc-chắn-chứ? Anh không thể nào mãi mãi ở một chỗ đợi em được, lần này chia tay là sẽ không có cách nào không quay đầu lại nữa!”
Ngôn Sơ Âm hít mũi, điềm tĩnh gật đầu: “Em biết.”
Chẳng còn là trẻ con nữa, tất nhiên cô biết mình đối mặt với hậu quả gì sau mỗi quyết định. Cô đã tưởng tượng rất nhiều lần về tình trạng sau khi họ chia tay, có lẽ sẽ giống như trước khi họ gặp lại nhau sau mười năm, không ai liên lạc với ai, mỗi người có cuộc sống riêng, hạnh phúc riêng.
Ngôn Sơ Âm chưa từng hy vọng xa vời rằng Thẩm Gia Thụy sẽ đợi cô trong hồi ức. Quá khứ là thế, tương lai càng là như thế.
Thẩm Gia Thụy bất giác tiến lại gần, đưa tay nâng cằm Ngôn Sơ Âm lên, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, hỏi lại lần cuối: “Tại sao?”
Tại sao thà rời xa chứ không chịu lấy anh?
Ngôn Sơ Âm thẫn thờ nhìn Thẩm Gia Thụy, chầm chậm lắc đầu. Không phải là không muốn nói mà là không thể nói. Vì yêu anh thật lòng thật dạ nên mới lựa chọn buông tay, lý do này có buồn cười không cơ chứ? Nhưng Ngôn Sơ Âm thực sự mong muốn tốt cho tất cả nên mới lựa chọn chia tay, cô không muốn mình biến thành công cụ trói buộc anh, càng không muốn tổn thương nhau thêm nữa.
Đến tận bây giờ, Ngôn Sơ Âm mới hiểu ra vấn đề giữa họ, không phải là sự tồn tại của Mộc Phỉ mà là tâm trạng của cô: sợ cốt truyện, sợ tương lai, không tài nào thoát khỏi bóng ma của truyện tranh, luôn trong trạng thái đề phòng, vừa nhạy cảm vừa đa nghi, chỉ một cơn gió nhẹ cũng khiến cô thấp thỏm không thôi, lúc nào cũng có thể phản kích.
Từ lâu, quả bom hẹn giờ đã không phải là Mộc Phỉ nữa mà là chính bản thân Ngôn Sơ Âm, nếu cô không thể nào thoát khỏi trạng trái đề phòng, vậy thì trừ khi Mộc Phỉ hoàn toàn biến mất, mãi mãi không xuất hiện trước mặt cô nữa, cô sẽ không thể nào an tâm nổi.
Thậm chí ngay cả Ngôn Sơ Âm cũng không biết nếu ba người họ tiếp tục dây dưa, cô sẽ làm ra những chuyện gì vì cô đã không còn là chính mình, cô cũng không biết cô và Thẩm Gia Thụy sẽ có tương lai ra sao. Bây giờ chia tay, ít nhất người cô yêu sẽ không bị tổn thương nữa.
***
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Ngôn Sơ Âm mới nhận ra trời đã tối, ánh đèn đường vàng mờ hắt lên hàng cây, cô đưa tay lên, phát hiện gương mặt mình ướt đẫm tự bao giờ.
Ngôn Sơ Âm lẳng lặng lau mặt, đeo kính râm lên để giấu đôi mắt đỏ bừng, trả tiền xuống xe trong ánh mắt ngạc nhiên của tài xế, có lẽ là tài xế không hiểu nổi tại sao lại đeo kính râm. Ngôn Sơ Âm mặc kệ, kéo vali đi thẳng.
Đứng trước cửa nhà mình, lúc lục túi xách tìm chìa khóa, Ngôn Sơ Âm trông thấy hai chiếc chìa khóa y hệt nhau, vô thức nhớ tới hồi trưa lúc rời đi, cô vẫn không quên trả lại chìa khóa nhà và nhẫn cho Thẩm Gia Thụy, còn anh như đã có chuẩn bị trước, cũng trả lại chìa khóa nhà cho cô. Họ như thế… chắc cũng được coi là chia tay trong hòa bình?
Ngôn Sơ Âm hồi thần, nhận ra mình lại đứng thẫn thờ trước cửa, cô lắc đầu, ném một chiếc chìa khóa vào túi xách, mở cửa, vào nhà.
Vừa nằm xuống sofa, Lâm Tâm Tâm gọi điện, chắc là cô nàng cũng vừa về tới nhà, rốt cuộc cũng có thời gian hỏi chuyện cô đây mà.
Ngôn Sơ Âm để mặc chuông điện thoại đổ hồi lâu mới cầm điện thoại lên, trong phòng khách vang lên tiếng bắt máy: “Sao thế?”
Lâm Tâm Tâm ấp úng, dè dặt hỏi: “Mày ổn không?”
Lúc Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy yêu nhau, mấy cô bạn thân không hay biết gì, phải qua một thời gian mới phát hiện, còn khi họ chia tay thì ba người biết rất nhanh.
Sau khi về Bắc Kinh, Ngôn Sơ Âm lập tức chuyển nhà từ Minh Uyển Thời Đại về biệt thự.
Một phần là tránh hiềm nghi, tuy cô nghĩ sau này chưa chắc Thẩm Gia Thụy sẽ thường xuyên ở Bắc Kinh nhưng nếu họ đã chia tay mà vẫn ở đối diện nhau thì không thích hợp lắm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, thế thì lúng túng quá, cô lại không phải chỉ có mỗi căn hộ này. Một nguyên nhân khác là Ngôn Sơ Âm thích ở căn biệt thự hơn, vì ở lâu năm nên đã quen, hơn nữa bên đó đã khôi phục lại sự an tĩnh, đọc báo thì thấy bảo Mộc Phỉ cũng đã chuyển nhà rồi, thế là Ngôn Sơ Âm an tầm dọn về.
Song, khôi phục lại tình trạng độc thân, Ngôn Sơ Âm không còn năng lực tự chăm lo bản thân, trước kia còn có Thẩm Gia Thụy và dì Tống cùng trợ lý Tề vạn năng cứ dăm ba bữa là lại chạy sang nhà họ, Ngôn Sơ Âm hoàn toàn không phải lo gì hết, nhưng bây giờ đã khác, việc cấp bách trước mắt là phải tìm người giúp việc.
Dì Lâm đã chắc chắn không lên Bắc Kinh nữa, dì ấy và con gái mở quán cơm nhỏ ở quê, ông bà Ngôn còn tới ủng hộ mấy lần, nghe nói làm ăn khá tốt. Ngôn Sơ Âm chỉ có thể tìm người khác, cô hành động rất nhanh, vừa chuyển nhà vừa hỏi thăm bạn bè xem có quen ai để giới thiệu cho cô không. Vừa khéo họ hàng ở quê của trợ lý của Tống Viễn Hàng đang tìm việc làm, vậy là trợ lý của Tống Viễn Hàng dẫn người quen của anh ta đến nhà Ngôn Sơ Âm, sau đó Ngôn Sơ Âm giữ lại người này.
Nhờ trợ lý kể lại, Tống Viễn Hàng mới biết Ngôn Sơ Âm chuyển về nhà cũ, anh thấy quá đột ngột, vì vậy hôm nay ghi hình xong, lúc cả bọn đang đứng cùng nhau, Tống Viễn Hàng hỏi Ngôn Sơ Âm: “À Âm Âm, nghe nói em về lại nhà cũ hả?”
Tống Viễn Hàng vừa nói xong, xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng, Lâm Vũ Tường và Triệu Tử Phi cùng đưa mắt nhìn sang, khó hiểu nhìn Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm vẫn điềm tĩnh như không, cúi đầu xem giờ, hỏi: “Còn sớm, có muốn tới nhà em chơi không? Tay nghề của chị Trương khá lắm.”
Bất kể là nhà mới hay nhà cũ, tóm lại là đều phải “rửa”, tuy Ngôn Sơ Âm mời mọi người về nhà chơi có hơi bất chợt nhưng cũng không có gì lạ, mọi người vui vẻ đồng ý, dẫu sao ở đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Mấy chiếc ô tô dừng lại trước nhà Ngôn Sơ Âm, vì đã được thông báo trước nên chị Trương chạy ra đón, sau đó lại quay vào bếp.
Triệu Tử Phi không hề khách sáo, đi quanh nhà Ngôn Sơ Âm một phòng rồi mới quay lại phòng khách, hỏi Ngôn Sơ Âm: “Chỉ có mình cậu ở đây?”
Ngôn Sơ Âm lườm anh ta: “Cậu bỏ chị Trương ở đâu?”
Triệu Tử Phi há miệng, định phản bác thì nghe Lâm Vũ Tường hỏi thẳng: “Em và Tiểu Thẩm là sao thế?”
Ngôn Sơ Âm biết họ sẽ hỏi nên không lấy làm ngạc nhiên, đặt ly trà xuống, lời ít ý nhiều: “Chia tay rồi.”
“Chia tay?” Triểu Tử Phi cực kỳ bất ngờ, bật thốt: “Chẳng phải các cậu tính kết hôn ư?”
“Cậu nghe ai nói?”
“Thẩm Gia Thụy cầu hôn cậu trong hậu trường sau khi kết thúc concert, có quá trời nhân viên ở đó, cậu nghĩ sẽ giấu được chắc?” Triệu Tử Phi ngồi xuống đối diện Ngôn Sơ Âm: “Không riêng mình tớ, hai anh ấy cũng biết.”
Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu nhìn qua, thấy Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng cùng gật đầu với mình, Ngôn Sơ Âm bặm môi dưới: “Thế thì tớ càng không thể từ chối.”
Nếu khi ấy cô không nhận nhẫn cầu hôn, chẳng phải bây giờ Thẩm Gia Thụy đã trở thành trò cười trong giới rồi ư?
Nghe vậy, Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng cùng im lặng, chỉ có Triệu Tử Phi chen tới bên cạnh Ngôn Sơ Âm, khoác vai cô trêu: “Lo nghĩ cho người ta thế cơ à? Không giống phong cách trước kia của cậu chút nào.”
“Trước kia đâu có ai cầu hôn tớ.” Ngôn Sơ Âm giải thích, “Hơn nữa bọn tớ chỉ chia tay thôi chứ có phải kết thù đâu.”
Triệu Tử Phỉ tán đồng gật đầu nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy, anh ta đã từng chứng kiến cô bạn mình chia tay, tuyệt đối không “quan tâm săn sóc” như bây giờ, điều này khiến anh ta cảm thấy có lẽ cô còn vương vấn tơ lòng.
“Vì không muốn kết hôn?” Tống Viễn Hàng tò mò nhìn Ngôn Sơ Âm.
“Đó chỉ là ngòi nổ thôi.” Ngôn Sơ Âm trả lời qua loa, không muốn nói nhiều về chuyện này.
“Nghĩa là ngay khi từ Thượng Hải về đây, cậu đã chia tay Thẩm Gia Thụy rồi?” Triệu Tử Phi cố nhớ lại mới vỡ lẽ. Thẩm Gia Thụy luôn kè kè bên cạnh Ngôn Sơ Âm ấy vậy mà mãi vẫn không thấy về Bắc Kinh sau buổi concert ở Thượng Hải, anh ta cứ tưởng là vì sắp kết hôn, có nhiều chuyện cần xử lý, hóa ra là lúc đó đã chia tay rồi. Thấy Ngôn Sơ Âm gật đầu thừa nhận, Triệu Tử Phi đánh nhẹ cô, lên án: “Cũng hơn một tuần rồi đó, giấu kinh quá thể.”
“Dạo này bận bù đầu, lấy đâu ra thời gian nói mấy chuyện này.” Ngôn Sơ Âm không cố ý giấu mọi người nhưng sắp cuối năm, ai cũng đầu tắt mặt tối, lại ít gặp nhau, làm sao nói?
“Với cả không tìm được cơ hội thích hợp, cậu bảo tớ nói thế nào? Khi không chạy tới nói tớ thất tình à? Có phải con nít mười mấy tuổi, chỉ thất tình thôi mà cũng như trời sập, phải khóc lóc với bạn bè đâu.”
Triệu Tử Phi hóng hớt: “Vậy hồi lúc mười mấy tuổi cậu thất tình cũng khóc lóc với bạn bè hả?”
Ngôn Sơ Âm hơi sững người, bất giác nhớ lại hồi mình mười mấy tuổi, Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng cũng hùa vào trêu, Ngôn Sơ Âm mới sực tỉnh, đối tượng hồi cô thất tình năm mười mấy tuổi là cùng một người với bây giờ.
Ngôn Sơ Âm huých Triệu Tử Phi, mặt lạnh tanh: “Không có, “Mẫu đề thi đại học” làm còn không xong, lấy đâu ra thời gian buồn xuân sầu thu.”
Triệu Tử bật cười ha hả.
Chuyện chia tay của Ngôn Sơ Âm trôi qua trong tiếng cười, rốt cuộc cũng là chuyện riêng của Ngôn Sơ Âm, thoạt nhìn cô chẳng khổ sở là bao, bạn bè quan tâm vài câu rồi thôi, cô không phải trẻ con, ắt tự biết mình nên làm gì.
Ngày mai mỗi người đều có công việc, ba người không ở nhà Ngôn Sơ Âm quá lâu, cơm nước xong, hàn huyên đôi câu là ai về nhà nấy.
Ngôn Sơ Âm tiễn họ xong cũng về phòng ngủ, sau đó dựa vào ban công ngẩn người.
Đúng vậy, đã hơn một tuần rồi, thời gian dường như trôi qua quá nhanh nhưng cũng như rất chậm, quãng thời gian cô và Thẩm Gia Thụy bên nhau tựa như chuyện của thế kỷ trước.
Xa xôi, không chỉ là khoảng cách địa lý mà trên cả là khoảng cách tâm hồn, Ngôn Sơ Âm nghĩ có lẽ cô chưa từng tin tưởng mình sẽ sánh bước cùng Thẩm Gia Thụy tới cuối đời. Họ cách nhau trăm sông ngàn núi trong suy nghĩ, ở bên nhau cũng chẳng thể cảm nhận hơi ấm của nhau, cho nên chỉ vừa chia tay mà giống như đã xa nhau nửa thế kỷ.
Ngôn Sơ Âm không hời hợt như những gì cô thể hiện, cô bộn bề công việc, giống như lần chia tay mười năm trước, cô bận đến mức không có thời gian để sầu khổ nhưng không có nghĩa là cô không có cảm giác gì. Từ bỏ một thói quen khiến người ta lạc lõng, vậy từ bỏ một người thì sao?
Ngôn Sơ Âm không biết phải mất bao lâu mình mới có thể bước ra khỏi cuộc tình này nhưng ít nhất cô không chọn sai, sau khi chia tay, không còn gì khiến cô thấp thỏm lo âu nữa, tâm trạng dần trở lại như trước. Còn Thẩm Gia Thụy, thiếu sự ràng buộc của cô, anh cũng dần trở nên tốt hơn.
Nghe nói album mà Thẩm Gia Thụy chuẩn bị hơn nửa năm sắp được phát hành, đã quyết định ca khúc chủ đề, hơn nữa hôm qua Ngôn Sơ Âm còn thấy Thiệu Uyên Minh trả lời phỏng vấn, phấn chấn bày tỏ năm sau Burning sẽ quay trở lại làng nhạc, trên Weibo, fans mừng phát khóc.
Trong thoáng chốc, Ngôn Sơ Âm đã nghĩ cho dù Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ đến với nhau thì có lẽ cô sẽ thản nhiên đón nhận.
Sau đó, quả thật truyền thông đã phát hiện ra “gian tình” giữa Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.