Chương trước
Chương sau
Edit: Sa
Ngôn Sơ Âm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hiện tại chỉ mới sáu bảy giờ sáng, phòng ngủ yên tĩnh vang lên tiếng chuông quen thuộc, Thẩm Gia Thụy phản xạ nhanh hơn Ngôn Sơ Âm, mau chóng nhận điện thoại, giọng ngái ngủ: “Alo, xin chào… Lâm Tâm Tâm hả? Cô ấy còn đang ngủ, hay là lát nữa cô gọi lại sau nhé… Sao? Có việc gấp hả?”
Trong lúc mơ màng, Ngôn Sơ Âm nghe thấy tên Thẩm Gia Thụy gọi tên bạn thân của mình thì mới biết là có người gọi điện tìm mình, phút chốc tỉnh táo hẳn, vừa ôm chăn ngồi dậy vừa giơ tay về phía Thẩm Gia Thụy.
Thấy vậy, Thẩm Gia Thụy đưa điện thoại cho cô rồi đi vào phòng tắm, Ngôn Sơ Âm vừa ngáp vừa trách mắng: “Mới sáng sớm đã quấy nhiễu mộng đẹp của người ta…”
“Mày còn chưa dậy? Ngại ghê, tao thức cả đêm đây này.”
Ngôn Sơ Âm giật mình, tưởng bạn mình gặp rắc rối gì, vội hỏi: “Mày bị sao?”
“Tao không sao, người sao là mày ấy.” Lâm Tâm Tâm thừa nhận mình “nói quá”, cô nàng thức cả đêm là vì bận tăng ca, mới về tới nhà còn chưa kịp rửa mặt đã thấy tin tức trên mạng, vậy là vội vội vàng vàng gọi cho bạn mình.
Lúc mới đọc được tin tức, Lâm Tâm Tâm cực kỳ giận dữ, nhưng khi Thẩm Gia Thụy nghe điện thoại giúp Ngôn Sơ Âm, cô bớt lo hơn nhiều, cô biết bạn mình không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt, nó ghét vụ này nhất, nếu tin tức là thật, nó sẽ không đời nào nén giận ở cùng Thẩm Gia Thụy.
Hơn nữa, cô nên có lòng tin với con bạn thân của mình hơn mới phải, Mộc Phỉ mà cướp được người từ tay nó á, đùa chắc?
Có thể là do bốn năm đại học được bạn thân “nuôi dưỡng” gu thẩm mỹ, Lâm Tâm Tâm chẳng thể nào thích Mộc Phỉ được, cô luôn cảm thấy ở trong giới giải trí mỹ nữ như mây thì khuôn mặt của Mộc Phỉ điển hình là người qua đường, ngũ quan thanh tú thật đấy nhưng chẳng có gì nổi bật, hôm nay Mộc Phỉ thuận buồm xuôi gió ở giới giải trí có khi còn phải cảm ơn bản thân tốt số.
Mấy năm gần đây, giới giải trí ngày càng ô uế, ngay cả công chúng cũng biết diễn viên toàn cố tạo scandal để nổi tiếng, dựa vào quan hệ để lấy vai chính, kiếm được tiền là trên hết chứ ít ai thực sự để tâm vào diễn xuất. Tuy Mộc Phỉ ra mắt chưa tới hai năm nhưng diễn xuất bỏ xa dàn tiểu hoa đán đang nổi mấy con phố, dẫu ngũ quan của Mộc Phỉ không sắc nét nhưng giới giải trí không thiếu những nhan sắc lộng lẫy, vì vậy vẻ đẹp trong sáng ngây thơ của Mộc Phỉ lại trở thành ưu thế.
Quan trọng là bây giờ công nghệ kỹ thuật rất cao, ngũ quan bình thường có là gì? Với kỹ thuật trang điểm cao siêu kết hợp hiệu ứng chỉnh sửa hình ảnh từ máy móc, Mộc Phỉ dễ dàng được tung hô lên hàng nữ thần.
Không phải Lâm Tâm Tâm bênh vực mù quáng mà là nhan sắc của Mộc Phỉ còn không bằng người khác thì lấy gì so sánh với bạn mình? Nói cách khác, nếu Mộc Phỉ là viên ngọc thô thì Âm Âm là viên ngọc sáng lấp lánh tuyệt đẹp, giả như Thẩm Gia Thụy là người yêu ngọc, khi đã sở hữu viên ngọc hoàn hảo thì nào còn có sức lực và mong muốn đi mài giũa ngọc thô?
Ít nhất Lâm Tâm Tâm biết Thẩm Gia Thụy không phải là người lo chuyện bao đồng như vậy, trước khi anh ấy và bạn mình quay lại với nhau thì đã quen biết với Mộc Phỉ, thậm chí còn từng có bùng scandal, nếu Thẩm Gia Thụy có ý với Mộc Phỉ thì họ đã yêu nhau lâu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?
Lâm Tâm Tâm tin Thẩm Gia Thụy sẽ không làm thế, vậy là nghĩ ra “thuyết âm mưu”, từ lâu đã nghe nói quan hệ giữa truyền thông và nghệ sĩ không phải “như nước với lửa” như người ngoài giới nghĩ mà giữa họ có mối quan hệ lợi ích rất lớn.
Điều này không khó hiểu, phóng viên giải trí kiếm cơm từ nghệ sĩ, mà nghệ sĩ cũng thường xuyên cần truyền thông đưa tin tức để duy trì độ nổi tiếng của mình, nếu đã không thể thiếu nhau, vậy thì sẽ nghĩ cách để duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Truyền thông moi tin tức nói cho cùng là vì tiền, họ kiếm tiền từ việc công chúng mua báo hoặc bán tin cho chính nghệ sĩ đó, hơn nữa nghệ sĩ còn là “khách hàng lớn” của họ, ekip của nghệ sĩ mua lại tin tức một lần đủ cho họ bán báo mấy năm.
Quay lại vấn đề chính, tin tức hôm nay được tung ra quá sớm, chỉ mới hơn sáu giờ sáng, không lẽ phóng viên cũng thức cả đêm tăng ca như cô ư? Bài báo nói họ phát hiện tin tức vào tối qua, mà bây giờ mới mấy giờ chứ, phải chăng truyền thông không cho ekip của Thẩm Gia Thụy có cơ hội thương lượng?
Cả trong lẫn ngoài giới giải trí có ai mà không biết Burning rất giàu? Đến cả Lâm Tâm Tâm cũng nghe nói Burning cũng là cổ đông của Tinh Ngu, ngay từ khi ra mắt, phần lớn tiền kiếm được đều chảy vào túi họ. Tóm lại Thẩm Gia Thụy cực kỳ giàu, bất kể truyền thông liên hệ với Tinh Ngu hay Thẩm Gia Thụy thì đều sẽ kiếm được một khoản lớn, nhưng họ lại từ bỏ cơ hội hốt bạc này, có lẽ nào vì họ đã có những “khách hàng lớn” khác?
Lâm Tâm Tâm cảm thấy tung tin tức vào sáng sớm, trừ việc để Tinh Ngu không có cơ hội mua tin thì còn để họ không kịp ứng phó, dẫu bộ phận truyền thông của Tinh Ngu mạnh đến đâu thì giờ này vẫn còn đang ngủ, họ đâu thể chiến đấu trong mơ, mà giờ làm việc thì khoảng tám, chín giờ sáng, đến lúc phát hiện ra thì có lẽ đã quá muộn để điều hướng dư luận! Chuyện điều hướng dư luận phải chú ý thời cơ, nếu tất cả mọi người đã hình thành quan điểm thì làm sao mà tẩy trắng nổi?
Lâm Tâm Tâm càng nghĩ càng thấy có lý, không vòng vo mà hỏi thẳng Ngôn Sơ Âm: “Tối qua tụi mày đi đâu?”
“Không đi đâu cả, chỉ ở nhà thôi.”
“Thẩm Gia Thụy luôn ở nhà với mày?”
“Ừ.” Ngôn Sơ Âm đã nhận ra có gì đó kỳ lạ, Lâm Tâm Tâm sẽ không rỗi hơi gọi điện vào sáng sớm chỉ để tán dóc, cô bất giác ngồi thẳng người: “Sao thế?”
“Mau lên mạng xem đi, tao vừa tan việc về nhà là thấy ngay tin hot Thẩm Gia Thụy đưa Mộc Phỉ về nhà vào đêm khuya, chắc bây giờ đã có nhiều người đọc được rồi đó…”
Nghe vậy, tim Ngôn Sơ Âm rơi lộp bộp, không còn tâm trạng đâu để tán gẫu với Lâm Tâm Tâm nữa, cô cảm ơn bạn mình rồi cúp máy, đăng nhập vào Weibo, hiện lên ngay đề tài đang gây xôn xao, cô bấm vào xem thì nhìn thấy mấy tấm ảnh không được rõ nét, là Mộc Phỉ xuống xe, ghé vào cửa sổ xe nói với người bên trong xe, sau đó đi vào khu dân cư, tuy không chụp được người lái xe nhưng bài viết đã phóng to biển số xe, chỉ cần ai hơi quan tâm Burning thôi thì sẽ biết đó là con xe cưng của Thẩm Gia Thụy!
Nhanh chóng đọc báo xong, Ngôn Sơ Âm kéo xuống xem lượt bình luận, đã quá ba ngàn, còn chưa tới bảy giờ sáng, tin tức được tung ra chưa tới nửa tiếng, những người này hóng hớt nhanh thật.
Nghĩ cũng đúng, Thẩm Gia Thụy “lăng nhăng”, đối tượng lại là Mộc Phỉ – bạn gái tin đồn trước kia, nếu đây không được coi là tin giật gân thì giới giải trí chả có tin nào là giật gân.
Ngôn Sơ Âm không có hứng thú đọc ý kiến của cư dân mạng, cô đang đè nén cơn giận, dù biết rõ người trong ảnh không phải là Thẩm Gia Thụy, tin tức này chẳng liên quan tới anh nhưng cô vẫn không dằn nổi cơn giận. Nếu đối tượng “lăng nhăng” là người khác, Ngôn Sơ Âm sẽ không tức đến mức này.
Đúng lúc này, Thẩm Gia Thụy ra khỏi phòng tắm, thấy bạn gái nghiêm mặt nhìn điện thoại, anh ân cần hỏi: “Sao thế em?”
“Anh còn hỏi em?” Ngôn Sơ Âm lạnh mặt ngẩng đầu nhìn anh, ném điện thoại về phía anh, “Xem chuyện tốt mà các anh làm đi!”
Trong cơn nóng giận, lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Thẩm Gia Thụy, ai bảo anh khi không dính vào Mộc Phỉ chứ? Nếu anh không dây vào Mộc Phỉ thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện thế này! Không trách anh thì trách ai?
Tuy bị ném đồ bất thình lình nhưng Thẩm Gia Thụy không dám để nó rơi xuống đất, điện thoại của tiểu tổ tông đó, rớt xuống bị hỏng rồi lại giận thì sao! Thẩm Gia Thụy cẩn thận bắt lấy điện thoại bằng cả hai tay, ngón tay vô tình chạm vào màn hình, hiện lên bài báo Ngôn Sơ Âm vừa đọc. Thẩm Gia Thụy lia mắt thấy tiêu đề cực kỳ gây sốc, sắc mặt lập tức thay đổi, ngẩng phắt đầu: “Âm Âm…”
Đáp lại Thẩm Gia Thụy là tiếng “Ầm”, Ngôn Sơ Âm vào phòng tắm, đóng cửa rất mạnh.
Xem ra là giận thật.
Thẩm Gia Thụy lẳng lặng nuốt lời muốn nói xuống, cúi đầu đọc tin tức, sau đó gọi mấy cú điện thoại.
Trong phòng tắm, Ngôn Sơ Âm vã nước lạnh lên mặt, nghe tiếng nói đứt quãng từ phòng ngủ, chắc là Thẩm Gia Thụy đang tìm người xử lý vụ việc, Ngôn Sơ Âm bình tĩnh lại, bắt đầu thấy hối hận. Cho dù tức giận thì cô cũng không nên nổi giận với Thẩm Gia Thụy, cô nói không đi tụ tập, Thẩm Gia Thụy đã nghe lời ở nhà với cô, gạt nhóm bạn thân qua một bên, anh đối xử với cô rất tốt, có gì để trách anh chứ. Chẳng lẽ trách anh không nhắc đám Kỷ Thư Tề rằng không được rủ Mộc Phỉ đi chơi? Hay trách anh không quản bạn bè, để họ đưa Mộc Phỉ về nhà?
Suy cho cùng, họ là một nhóm nhạc, là bạn bè, là anh em, là đồng nghiệp, quan hệ bình đẳng, ai cũng có quyền tự do của riêng mình, muốn chơi với ai thì chơi, muốn rủ ai thì rủ, Thẩm Gia Thụy có tư cách gì để ngăn cản? Huống chi chương trình mà Mộc Phỉ và Giang Vân Hạo tham gia còn đang phát sóng, gặp nhau những lúc riêng tư vốn dĩ rất bình thường.
Ngôn Sơ Âm tức giận chứng tỏ lòng cô rất bất an, cô đã làm rất nhiều, vì biết trước cốt truyện nên đã cố gắng tránh tiếp xúc với Mộc Phỉ hết sức có thể, nhưng hiện thực làm cô cảm thấy càng ngày càng thấy bất lực, giống như mặc kệ cô cố gắng ra sao thì cũng chỉ có thể làm chậm hướng phát triển của cốt truyện và thay đổi một số việc râu ria mà thôi, dẫu tình tiết truyện bị kéo đi lòng vòng thì cũng không có ai có thể thực sự ảnh hưởng tới cốt truyện. Ngôn Sơ Âm có dự cảm cô hoàn toàn không thể ngăn nổi sự phát triển của mối liên hệ giữa Mộc Phỉ với Burning và với Thẩm Gia Thụy. Họ sẽ càng ngày càng gần nhau, còn cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Ngôn Sơ Âm một mực tự nhủ phải bình tĩnh, đừng để ý tới những chuyện chưa xảy ra, cái gì đến ắt sẽ đến, không thể vì sợ tương lai mà khiến cuộc sống hiện tại mệt mỏi, dù sao lúc chấp nhận quay lại với Thẩm Gia Thụy, cô cũng chưa từng ôm mong muốn sẽ có kết quả tốt đẹp, tệ nhất là lại chia tay thôi, nếu anh thực sự không thoát khỏi lực hấp dẫn lẫn nhau với Mộc Phỉ, cùng lắm là cô rút lui. Chỉ cần chưa tới bước đó, nghĩ nhiều làm chi để thêm phiền não.
Ngôn Sơ Âm hiểu đạo lý ấy, nhưng cô nhận ra mình không tài nào khống chế nổi tâm trạng, cô bình tĩnh không nổi nữa, với vấn đề của Mộc Phỉ, cô càng ngày càng mất lý trí.
Họ phải làm sao đây? Cô sợ Thẩm Gia Thụy còn chưa thay lòng đổi dạ thì cô đã không chịu nổi rồi.
Ngôn Sơ Âm thẫn thờ nhìn chính mình trong gương, vào cái ngày cô nhận ra mình sống trong thế giới truyện tranh, cô cũng đứng trước gương đánh giá bản thân như thế này, chưa tới một năm, ngoại hình của cô không hề thay đổi, gương mặt vẫn mịn màng, nhưng sao lại không có chút tự tin nào? Cô đã biến thành người đàn bà ai oán lo được lo mất rồi ư?
Không! Ánh mắt Ngôn Sơ Âm dần kiên định, kẻ địch còn chưa tấn công, nếu cô đã sợ hãi đầu hàng thì quá đáng khinh. Đến lúc nên chấp nhận số mệnh, cô sẽ chấp nhận, buông tay một cách phong độ và tôn nghiêm, nhưng một khi ngày ấy chưa đến, đừng mong cô sẽ chủ động lùi bước.
Suy nghĩ thông suốt, Ngôn Sơ Âm tràn đầy ý chí chiến đấu, không muốn ngủ tiếp nữa, lấy kem đánh răng chuẩn bị rửa mặt.
Thẩm Gia Thụy gọi điện xong mà người trong phòng tắm vẫn chưa đi ra, anh thấy lo lo, chần chừ một lát, gõ cửa: “Âm Âm?”
Ngôn Sơ Âm đang đánh răng, ậm ừ đáp lại, sau đó nghe thấy tiếng “cạch”, Thẩm Gia Thụy mở cửa, đi tới cạnh cô: “Dậy luôn à?”
“Ừm.” Ngôn Sơ Âm phun bọt ra, nói: “Anh ngủ tiếp đi.”
“Anh cũng không ngủ nữa.” Thẩm Gia Thụy tỉ mỉ quan sát gương mặt trong gương, thấy cô không còn giận nữa thì thở phào nhẹ nhõm, bất kể tin tức có phải do người khác cố ý tung ra hay không, anh không làm nên rất dễ giải thích, nhưng nếu chuyện này khiến bạn gái giận dỗi thì khó giải quyết lắm, càng là người bình tĩnh, khi giận sẽ càng khó dỗ.
Ngôn Sơ Âm gật đầu, không hỏi thêm gì vì rất dễ để chứng minh anh không tham gia tụ tập, càng không đưa Mộc Phỉ về, cho dù tối qua những người kia không chụp ảnh chung thì bãi giữ xe ở đó chắc chắn có camera, xem camera là sẽ giải thích được. Tuy nhiên, Ngôn Sơ Âm vẫn suy nghĩ một chút, nhắc nhở: “Anh đã không lái chiếc xe đó mấy tháng rồi, họ lại thường xuyên lái nó đi chơi, mà nó quá nổi bật, sao bây giờ truyền thông mới chú ý?”
Thẩm Gia Thụy nhíu mày: “Công ty đang điều tra.”
Ngôn Sơ Âm đáp ừ, rửa mặt xong thì quay về phòng ngủ, ngồi xuống bàn trang điểm, chuẩn bị chăm sóc da.
Cô đoán hiện tại trên mạng có lẽ đang thương xót cô, cho rằng cô sắp bị đá, cô là người sĩ diện, người ta càng nghĩ cô khổ não do thất tình, cô càng phải tỏa sáng rực rỡ, tại sao lại để cho người ta chế giễu chứ?
“Vậy các anh định xử lý thế nào?” Ngôn Sơ Âm vừa đắp mặt nạ vừa hỏi Thẩm Gia Thụy đang ngồi bên giường nhìn cô.
Đây là hãng mặt nạ mà cô thích nhất, mỗi lần đắp xong, khí sắc của cô khác hẳn, chẳng những giúp se khít lỗ chân lông, da trắng và sáng bóng, có khi còn biến bà cô thành thiếu nữ ấy chứ, hiệu quả tuyệt đối đè bẹp mấy dòng mặt nạ nổi tiếng của SK-II.
Ngôn Sơ Âm cảm thấy tình huống hôm nay rất thích hợp để xài, có điều loại mặt nạ này tương đối phiền phức, nó không phải là mặt nạ giấy mà phải khuấy chất kết dính và bột với nhau, sau đó lại dùng cọ bôi đều lên mặt, đắp trong một tiếng mới có thể phát huy hiệu quả tốt nhất. Hôm nay cô không đi làm nên mới có thời gian hưởng thụ.
Trái ngược với Ngôn Sơ Âm ngại phiền toái, thấy cô bôi bột lên mặt, Thẩm Gia Thụy nghiêng người về phía trước gần như đổ rạp vào gương, hứng thú: “Anh bôi giúp em nhé?”
Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu, Thẩm Gia Thụy lấy cây cọ từ tay cô, dùng ngón út nâng cằm cô lên: “Ngẩng mặt lên, ngoan, đừng nhúc nhích…”
“Anh cẩn thận đó.” Có người phục vụ, Ngôn Sơ Âm thoải mái tựa vào ghế, lớp bột dần phủ lên mặt, cảm giác mát lạnh dễ chịu giúp Ngôn Sơ Âm thả lỏng.
Hiệu suất làm việc của Thẩm Gia Thụy rất cao, nhanh chóng bôi xong, cầm cái túi hỏi cô: “Cái này thì sao?”
“Hết tác dụng rồi, vứt đi.”
Thẩm Gia Thụy nghe lời vứt vào thùng rác, đi vô phòng tắm rửa tay rồi quay về phòng ngủ, trả lời câu hỏi ban nãy của Ngôn Sơ Âm: “Đã giải quyết xong chuyện trên mạng rồi, ai gây rắc rối thì tự ra giải thích, thế thôi, chúng ta không cần lên tiếng.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, không cần lên tiếng thì tốt quá, chứ phản hồi thì người ta lại tưởng họ đặt nặng chuyện này.
Tuy không phải là mặt nạ giấy, không ảnh hưởng tới nói chuyện nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn có thói quen im lặng khi đắp mặt nạ, cầm điện thoại chuẩn bị xem người trong cuộc giải thích thế nào.
Thẩm Gia Thụy nói tiếp: “Nhưng để tránh sau này lại xảy ra những hiểu lầm như hôm nay, anh chuẩn bị làm thủ tục sang tên xe cho họ.”
“Thật không?” Ngôn Sơ Âm ngạc nhiên, không thèm để ý tới mặt nạ nữa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Thụy: “Anh nỡ ư?”
Hồi trước chỉ nói cho đám Kỷ Thư Tề mượn, nhưng họ không phải không có xe, lái một thời gian cho đã ghiền là trả lại thôi. Dẫu sao cũng là xe số lượng có hạn toàn cầu, cho dù bây giờ Thẩm Gia Thụy bán đi thì có lẽ cũng đủ để mua được một căn hộ ở Bắc Kinh, anh thực sự nỡ sang tên xe cho người khác ư?
Thật ra đây không phải là quyết định nhất thời của Thẩm Gia Thụy, trước kia anh rất thích chiếc xe này, nhưng gần đây thì không còn thích nữa, ngược lại còn thấy nó toàn rước phiền phức cho anh, không chỉ lần này.
Hồi đợt anh tới Bắc Kinh rồi tới nhà cô để mong được gặp cô, hai người còn chưa kịp chạm mặt thì bảo vệ đã nhận ra xe anh, còn bán thông tin khiến ai cũng tưởng anh yêu Mộc Phỉ, khi đó Thẩm Gia Thụy hơi bực, nếu không phải vì chiếc xe thì có khi sẽ không bị phát hiện.
Thêm lần anh và Mộc Phỉ bị bị cô bắt gặp tại hầm giữ xe của sân vận động hồi ở Thượng Hải nữa, lúc ấy Mộc Phỉ muốn mượn xe anh, anh không yên tâm nên mới đích thân đưa Mộc Phỉ xuống hầm giữ xe. Khi đó bị cô bắt gặp, Thẩm Gia Thụy còn chưa nghĩ gì, sau này họ quay lại với nhau, Thẩm Gia Thụy mới nhận ra vấn đề quá lớn, chuyện này trở thành lịch sử đen tối không thể xóa nhòa trong lòng anh, nó là điểm yếu, mỗi lần anh giải thích anh và Mộc Phỉ không có quan hệ gì, càng không có quá khứ nào thì lại nhận ra cảnh tượng bị cô bắt gặp như đang chống lại anh!
Tự mình tìm đường chết, giải thích nhưng cô lại không tin, Thẩm Gia Thụy chỉ có thể “giận cá chém thớt”, vì vậy mới cho đồng đội mượn xe, hy vọng cô không nhìn thấy nó thì có thể quên đi, ai ngờ nó vẫn gây rắc rối cho anh. Thẩm Gia Thụy biết ban nãy cô giận thật, nếu không thì cô đã chẳng ném điện thoại vào anh, tuy bây giờ cô không còn giận nữa nhưng Thẩm Gia Thụy vẫn quyết định dứt khoát một lần cho xong, xe không có thì còn mua lại được, chứ bạn gái tức giận chạy mất thì chưa chắc đã tìm về được.
Thẩm Gia Thụy tiến lên ôm Ngôn Sơ Âm, cười nói: “Rốt cuộc cũng vui rồi?”
Đúng là Ngôn Sơ Âm rất vui, dù sao người chịu thiệt cũng không phải cô, ngay cả Thẩm Gia Thụy cũng thấy khó chịu khi nhìn chiếc xe đó thì sao cô không ghét nó cho nổi, Ngôn Sơ Âm cười toe: “Tặng cho Kỷ Thư Tề à?”
Đã làm thì phải đạt được hiệu quả tốt nhất, nếu tặng xe cho Giang Vân Hạo hay Tống Thừa Vũ thì với tính cách của họ, họ sẽ không khoe ra, nhưng Kỷ Thư Tề thì khác, nhìn anh ta lái chiếc xe đi khắp nơi trong thời gian qua cũng đủ biết anh ta vẫn còn hứng thú với chiếc xe đó lắm, Thẩm Gia Thụy tặng xe cho Kỷ Thư Tề, anh ta không khoe khoang trên Weibo thì cũng rêu rao ở Wechat, quan trọng là Mộc Phỉ thân với anh ta nhất nhóm, tuy lần này không may bị chụp ảnh nhưng Kỷ Thư Tề thường xuyên đưa đón Mộc Phỉ bằng chiếc xe này, tất nhiên Mộc Phỉ sẽ biết chuyện chiếc xe đã thuộc quyền sở hữu của Kỷ Thư Tề.
Nếu Mộc Phỉ vẫn còn đắm chìm trong nỗi nuối tiếc không thể ở bên Thẩm Gia Thụy thì qua chuyện này, cô ấy ắt sẽ hiểu Thẩm Gia Thụy đã hoàn toàn quên quãng thời gian trước kia và cả những gì liên quan đến cô ấy, anh không còn quan tâm nữa, chỉ có một mình cô ấy là chưa thoát khỏi quá khứ mà thôi.
Nếu có thể, Ngôn Sơ Âm cũng không muốn làm gì Mộc Phỉ, nói cô giả vờ cao thượng cũng được, nhưng Ngôn Sơ Âm không muốn biến mình thành loại người ngay cả bản thân cũng không nhận ra hay thậm chí là loại người đáng bị phỉ nhổ giống như “cô” trong nguyên tác chỉ vì mải chìm đắm trong một cuộc tình.
Trong lòng mỗi người đều cất giấu một con ác quỷ, có người có thể giam cầm được nó, sẽ chấp nhận số mệnh khi không thể làm gì khác, nhưng cũng có người lựa chọn thả nó ra, mà con người một khi không từ thủ đoạn, không ngần ngại làm tổn thương người khác để đạt được mục đích thì sẽ không thể dừng lại, nếu tiếp tục gặp khó khăn và trắc trở, nếm mùi vị thất bại và không cam lòng chấp nhận số phận thì sẽ lại chọn phương pháp u ám ấy.
Ngôn Sơ Âm không thể để ngày đó xảy ra, cô ở trong giới giải trí nhiều năm, gặp vô số trắc trở, sự nghiệp cũng có lúc chênh vênh, rất nhiều người không giỏi bằng cô nhưng lại cướp đi cơ hội thuộc về cô, cô cũng từng thất bại, từng dao động, từng căm hận nhưng vẫn đứng thẳng lưng, bất kể cuộc đời êm đềm hay sóng gió, ít nhất cô còn là người quang minh chính đại.
Tính ra, chút trắc trở trong tình cảm có là gì? Một Mộc Phỉ có đáng để cô từ bỏ nguyên tắc sống của mình không?
Cho nên tuy biết người quản lý của Mộc Phỉ bày ra sự kiện kẻ thứ ba, ra sức bôi nhọ mình, Ngôn Sơ Âm vẫn chưa từng có suy nghĩ trả thù hoặc dùng phương thức giống thế để đáp trả. Trên mạng có một câu rất thường xuyên được sử dụng là: Gặp chó dữ phải làm sao? Bạn không thể nói đạo lý với nó, nó cắn bạn, không lẽ bạn cắn lại nó? Người xưa cũng có câu “Quân tử không chấp nhặt việc nhỏ”, phát hiện có người có ác ý với mình thì cũng chỉ có thể tránh xa mà thôi.
Có điều, nguyên tắc sống của Ngôn Sơ Âm là không chủ động hại người nhưng không có nghĩa là trơ mắt nhìn kẻ có ý với bạn trai mình lượn lờ trước mặt họ, thân là phụ nữ, Ngôn Sơ Âm hiểu suy nghĩ của Mộc Phỉ, nếu Mộc Phỉ không thoát được tình cảm đó thì cô sẽ giúp cô ấy. Điều khiến Mộc Phỉ đắm chìm là Thẩm Gia Thụy từng đối xử đặc biệt với cô ấy, nếu không có sự đặc biệt ấy, liệu Mộc Phỉ còn gì để huyễn hoặc mình?
Thẩm Gia Thụy không biết bạn gái tính toán cái gì, nếu anh biết thì cũng sẽ không để bụng, anh đưa ra quyết định này là để dỗ bạn gái vui, tất nhiên là sẽ nghe theo cô hết.
Ngôn Sơ Âm rèn sắt khi còn nóng: “Vậy anh mau nói với anh ấy đi, kẻo quên mất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.