Edit: Sa Trong ba người, hiển nhiên Ngôn Sơ Âm là nổi tiếng nhất, có thể nói hiện tại chỉ cần thanh niên biết lên mạng là đều quen mặt cô. Bên cạnh đó, giám đốc Nhậm cũng chẳng thua kém là bao. Giám đốc Nhậm làm việc tại công ty lớn Phương Tín nhiều năm, thường xuyên giao thiệp với truyền thông, lại tham gia nhiều chương trình hội đàm, mỗi lần xuất hiện trước công chúng đều lấy danh nghĩa đại diện cho Phương Tín và toàn là những trường hợp tương đối sang trọng, là một trong những đại diện cho người thành đạt trong mắt chông chúng. Không phải ai lên mạng là đều chú ý tin tức giải trí mà kiểu người quản lý cấp cao của doanh nghiệp lớn như giám đốc Nhậm còn được nhiều người xem như mục tiêu phấn đấu hơn. Tính ra, Tần Phong quanh năm suốt tháng ở nước ngoài là tương đối ít được biết đến, có điều đó chỉ là với ngoại giới thôi, chứ anh ta là sinh viên xuất sắc của trường Bắc Kinh, thỉnh thoảng trường sẽ mời anh ta tham dự một số sự kiện, vì vậy, anh chàng đẹp trai Tần Phong dù đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng vẫn có chút danh tiếng với sinh viên trường Bắc Kinh thời nay, ít nhất là đàn em đang học năm ba cùng khoa công nghệ thông tin với Tần Phong cũng nhận ra anh ra. Ban đầu, cậu nam sinh này đăng ảnh trên Wechat vừa biểu đạt tâm trạng kích động của mình khi gặp vị đàn anh mà mình đã sùng bái bấy lâu vừa thắc mắc Ngôn Sơ Âm học ngành kiến trúc, Tần Phong học ngành công nghệ thông tin, còn giám đốc Nhậm lớn hơn Ngôn Sơ Âm và Tần Phong tới mười mấy khóa, đáng lẽ ba người này không liên quan gì nhau mới đúng nhưng họ lại đi cùng nhau, còn nói cười vui vẻ, thoạt nhìn quan hệ rất thân thiết. Trừ ngạc nhiên, nam sinh còn cảm thán tổng kết: “Vậy mới nói bạn bè của người xuất sắc đều trâu bò!” Bài viết của nam sinh lập tức nhận được rất nhiều bình luận của bạn học. “Đàn chị Ngôn Sơ Âm và giám đốc Nhậm có quen biết đó, quan hệ của họ thân thiết là rất bình thường, nhưng sao họ cũng quen đàn anh khoa công nghệ thông tin nhỉ?” “Nữ thần của tui! Người anh em, cậu may mắn quá đi, họ còn ở đó không, bây giờ chạy về trường liệu có gặp được không?” “Các cậu không biết à? Nghe nói đàn anh Tần đang là Tổng quản lý thị trường nước ngoài của Phương Tín đó, là người trẻ tuổi nhất trong ban quản lý cấp cao của Phương Tín đó nha!” “Ba vị đều là đại thần, quỳ!” “Tui vừa thám thính xong, phát hiện chị Ngôn và anh Tần là bạn học của nhau, hồi đó chị Ngôn là hoa khôi của trường, còn anh Tần là hotboy khoa công nghệ thông tin, há há há.” Bài viết của nam sinh mở ra một cuộc thảo luận sôi nổi, đúng lúc có bạn học thích chơi Weibo đã chụp dòng trạng thái này rồi đăng lên Weibo, vị bạn học này viết như sau: “A a a tại sao hôm nay lại về nhà chứ, hiếm khi nam thần về thăm trường, tất cả bạn học ở gần trường đều chạy về xem rồi, cực cưng cũng muốn tình cờ gặp gỡ a a a, bây giờ nhảy khỏi xe có được không hu hu [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]” Cô nữ sinh vốn không có ý gì khác, chỉ đơn thuần biểu đạt nỗi tiếc nuối của mình mà thôi, song cô lại không để ý trong ảnh chụp màn hình có dính vài bình luận, sau đó bài viết Weibo của cô lọt vào mắt xanh của cư dân mạng. “Trọng điểm đây, cô Y và trai đẹp trong ảnh là bạn học kiêm bạn bè? Trở lại sân trường, quay về chốn cũ, Thụy Bảo, anh cứ trơ mắt nhìn như thế à?” “Trọng điểm phát nữa, không những là bạn học mà còn là hoa khôi với hotboy của trường, xin lỗi nam thần, em đã tưởng tượng ra một bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường ngọt ngào rồi.” “Lầu trên quên “Thời gian bên nhau” rồi à? Tiểu thuyết thanh xuân vườn trường có lâu rồi má ơi…” “Cũng nghĩ tới “Thời gian bên nhau” +1, trước có đại sứ Chu sau có Thụy Bảo, bên cạnh còn có anh bạn học đẹp trai lai láng, tình địch của tui đích thực là người chiến thắng trong cuộc sống.” “Ha ha ha mấy thím lầu trên có phải là fans không dzị? Đau lòng Vua Giấm.” “Vua Giấm mau đến xem nè, bạn gái anh đang hẹn hò với giai đẹp nè!!!” “Mấy má đừng có mà gây sự nhé, có khi người ta chỉ là bạn bè trong sáng thì sao? Tui đứng về phe @Burning Thẩm Gia Thụy” “Ha ha ha tiện tay tag +1 @Burning Thẩm Gia Thụy” “Người dùng Weibo +10086 tiện tay @Burning Thẩm Gia Thụy, khỏi cảm ơn.” Nhờ ơn trước đây Thẩm Gia Thụy tán gái điên cuồng nên tuy chuyện đã qua nửa năm nhưng hình tượng Thẩm Gia Thụy “si tình”, “Vua Giấm” đã ăn sâu vào lòng người, chỉ cần có trai đẹp tiếp xúc với Ngôn Sơ Âm, dù chỉ là nam khách mời chương trình, thì quần chúng ăn dưa vẫn tiện tay gắn thẻ Thẩm Gia Thụy, lần nào cũng vậy, chơi không biết chán. Chuyện hôm nay tương đối hot, trai đẹp trong ảnh còn là bạn học của Ngôn Sơ Âm, thoạt nhìn quan hệ không tệ, quần chúng ăn dưa hầu như không chút nghĩ ngợi mà xem anh ấy là “tình địch” của Vua Giấm, sau đó sung sướng gắn thẻ tài khoản của Thẩm Gia Thụy vào vì sợ anh không thấy. Đúng, là sung sướng, ai cũng mang tâm thế hóng hớt xem chuyện vui chứ không có ý xấu là muốn Thẩm Gia Thụy và Ngôn Sơ Âm chia tay hoặc mâu thuẫn bởi vì mọi người đều rất tin tưởng vào tình yêu của họ, không chỉ fans mà người qua đường cũng tin chắc Thẩm Gia Thụy và Ngôn Sơ Âm là tình yêu đích thực của nhau, không gì phá vỡ nổi, do đó mọi người mới đùa vui không kiêng dè, không sợ xảy ra chuyện như thế. Còn có một nguyên nhân nữa là kể từ khi đôi này công khai hẹn hò, bất kể là chủ động hay bị động, tóm lại cứ cách ba ngày bốn bữa là lại lên hotsearch vì khoe ân ái, bây giờ đã mấy ngày rồi mà họ vẫn chưa phát cơm chó làm cư dân mạng cứ thấy thiếu thiếu, nhưng vì bị ngược đãi nhiều nên cún FA cũng có đôi chút oán hận, bây giờ nhìn thấy Ngôn Sơ Âm bỏ rơi Thẩm Gia Thụy để đi thăm trường cũ cùng anh đẹp trai lạ hoắc, cộng đồng cún FA mặc kệ họ gặp nhau vì việc công hay việc tư mà đều cảm thấy sảng khoái, rốt cuộc cũng đến lượt Vua Giấm buồn bực rồi, nhất định phải cười một trận cho đã! Sau đó nhìn đâu cũng thấy hả hê, Thẩm Gia Thụy quả thực buồn bực, càng đáng hận hơn là đồng đội của mình – Kỷ Thư Tề – ỷ đang ở đoàn phim không sợ bị xử lý cũng gia nhập vào đại quân tiện tay gắn thẻ trên Weibo làm fans kéo đến Weibo anh ta cười như điên, còn có blogger ké fame chụp ảnh màn hình rồi đăng lên: “Coi bộ trưởng nhóm ngày ngày ngược chó đã bị bạn bè xa lánh, ngay cả em út đáng yêu của chúng ta cũng không chịu nổi nữa.” Bị toàn thế giới chê cười, Thẩm Gia Thụy bị tổn thương sâu sắc, lặng im ngồi ở phòng khách dỗi hờn. Thẩm Gia Thụy đã kết thúc công việc sớm, vốn dĩ định về nhà nấu cơm tối nhưng khi cầm điện thoại lại đọc được tin nhắn của bạn gái nói cô không về ăn cơm, bảo anh đừng đợi cô. Trong lúc Thẩm Gia Thụy sững sờ, các đồng nghiệp đã vội vã thu dọn đồ đạc, khẩn cấp tan làm, anh không thể bảo họ ngừng thu dọn và tiếp tục làm việc được. Không phải là sợ mọi người oán giận vì tăng ca là chuyện quá bình thường với họ mà là Thẩm Gia Thụy tương đối để ý “thanh danh” của mình, nếu anh đọc tin nhắn xong thì lập tức đổi ý, yêu cầu mọi người tiếp tục làm việc, thế chẳng phải tạo điều kiện cho họ tưởng tượng sâu xa ư? Cho nên, để mọi người không biết mình bị bạn gái “bỏ rơi”, Thẩm Gia Thụy vờ như không có chuyện gì xảy ra, về nhà theo kế hoạch nhưng anh hoàn toàn không ngờ trên mạng đều biết anh bị bạn gái bỏ rơi để đi cùng người đàn ông khác. Thẩm Gia Thụy không hề biết rằng trong nhóm chat của nhân viên công ty đang rất nhộn nhịp, các đồng nghiệp tíu tít kể lể: “Thảo nào tự dưng Thụy ca lại kêu bọn mình làm việc trong khi hôm nay được nghỉ, Thụy tẩu không có ở nhà, Thụy ca chỉ có thể hành hạ chúng ta vậy.” “May là lúc tan làm chuồn nhanh, nếu để Thụy ca thấy Weibo trước thì có lẽ bọn mình bị tóm lại rồi.” “Vậy thì cậu phải cảm ơn thói quen tốt của Thụy ca, lúc làm việc anh ấy không giữ điện thoại bên cạnh.” “Túm váy là một bầu trời may mắn, nếu bị Thụy ca hành hạ, có khi chúng ta phải chịu đựng cả đêm.” “Haiz, sinh vật nào làm liên lụy tới tụi mình vậy ╮( ̄▽ ̄”)╭” “Đúng rồi, các cậu thấy hôm nay Thụy ca đi làm, mắt tràn ngập ai oán không?” “Ngày nào đi làm mà mắt Thụy ca chả oán niệm, e rằng chỉ có ở bên Thụy tẩu thì mới không ai oán thôi 2333” “Ha ha ha ha tui cũng thấy hôm nay Thụy ca cực kỳ ai oán.” Trong lúc mọi người sảng khoái trêu nhau, rốt cuộc Ngôn Sơ Âm cũng về tới nhà, mở cửa, thấy Thẩm Gia Thụy nằm trên sofa, Ngôn Sơ Âm đổi dép rồi đóng cửa, rón rén đi vào. Lúc Ngôn Sơ Âm vào tới phòng khách, Thẩm Gia Thụy liền mở mắt, Ngôn Sơ Âm không bị bất ngờ, cười nói: “Em tưởng anh ngủ chứ… Ăn cơm chưa?” Thẩm Gia Thụy không nói gì, mặt rõ không vui. Ngôn Sơ Âm đi cất túi xách trước rồi mới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Gia Thụy, dỗ: “Lại sao thế? Em ăn cơm xong là về ngay đấy, bây giờ còn chưa tới tám giờ nữa, họ còn cười em kìa.” Thẩm Gia Thụy ngồi dậy, lườm Ngôn Sơ Âm, lạnh lùng hừ: “Họ?” Ngôn Sơ Âm chưa biết động tĩnh trên mạng nhưng cũng không có ý định giấu anh: “Vâng, hôm nay ngoài giám đốc Nhậm ra còn có một người bạn nữa, em cũng bất ngờ…” Thẩm Gia Thụy cắt đứt lời cô: “Tần Phong?” “Sao anh biết?” Ngôn Sơ Âm ngạc nhiên nhìn anh. Thẩm Gia Thụy hất cằm chỉ cái điện thoại bị mình ném trên bàn trà: “Tự em xem đi, cả thế giới đều biết.” Thấy sắc mặt anh, Ngôn Sơ Âm hết hồn, tưởng cư dân mạng thần thông quảng đại đến mức đào được mối tình ngắn ngủi của cô và Tần Phong, vội vàng cầm lấy điện thoại của Thẩm Gia Thụy, thuần thục nhập mật mã mở khóa rồi mở ứng dụng Weibo. Lướt một lượt, hiểu rõ sự việc, Ngôn Sơ Âm an tâm, thả điện thoại xuống, xoay người nhào vào lòng Thẩm Gia Thụy, cười nói: “Sao nghiêm túc thế? Có phải chuyện gì to tát đâu…” Mặt Thẩm Gia Thụy vẫn lạnh tanh nhưng không từ chối cái ôm của bạn gái, còn đỡ lấy vai cô. “Giận thật à?” Ngôn Sơ Âm không cười nữa, quan sát khuôn mặt Thẩm Gia Thụy, thấy anh không trả lời, thử thăm dò: “Hay là anh để ý chuyện em và Tần Phong từng hẹn hò?” Theo quan điểm của Ngôn Sơ Âm, cô và Tần Phong không coi là hẹn hò. Đối với cô, Tần Phong là chiếc thuyền chuyển giao thời kỳ của cô, sau khi cô cập bến thành công, anh ấy không còn tác dụng nữa. Cô cảm kích và nể phục Tần Phong, có thể cũng hơi hơi thích nhưng không tồn tại tình yêu, cho nên cô không tức giận trước hành vi “phản bội” của Tần Phong, thậm chí còn có thể tiếp tục làm bạn với anh ấy. Tần Phong cũng vậy. Nửa tiếng trước, họ còn nhắc lại chuyện này trên bàn ăn, Ngôn Sơ Âm nhận thấy giọng nói của Tần Phong mang theo sự buồn cười và thoải mái, hoàn toàn không có tiếc nuối hay hoài niệm. Chuyện qua đã lâu, họ còn cảm thấy hồi đó sao mà buồn cười quá đỗi. Không phải tất cả quá khứ đều đáng để lưu luyến, từng có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm thì tất cả những đoạn tình cảm sau này đều không kích thích và điên cuồng như tình yêu đầu tiên nữa. Nhưng Ngôn Sơ Âm không ngờ cô và Tần Phong đã quên từ lâu còn Thẩm Gia Thụy vẫn còn canh cánh trong lòng. Chẳng lẽ vì bạn trai đầu tiên của cô sau khi chia tay anh là Tần Phong? Nghĩ vậy, Ngôn Sơ Âm vừa bó tay vừa buồn cười: “Anh ăn giấm ai không ăn, lại đi ăn giấm của Tần Phong. Bọn em hẹn hò nhiều nhất là một hai tháng rồi chia tay, lúc đó không có tình cảm gì với nhau, chia tay vẫn có thể làm bạn.” “Một, hai tháng?” Rốt cuộc Thẩm Gia Thụy cũng chịu mở miệng vàng, bật thốt: “Anh thấy… không phải vậy, lúc anh tới trường em thì đã khai giảng hơn hai tháng rồi.” “Đúng vậy mà.” Ngôn Sơ Âm nhướn mày, ánh mắt nhìn anh hiện rõ sự khó tin, “Không lẽ anh nghĩ bọn em hẹn hò lúc còn chưa khai giảng ư?” Thẩm Gia Thụy nghiêng mặt qua một bên: “Ai biết…” Ngôn Sơ Âm nheo mắt, trông có vẻ như Thẩm Gia Thụy biết rất nhiều, chẳng lẽ anh biết họ đã chơi game với nhau trước khi nhập học, sau đó hiểu nhầm họ yêu qua mạng? “Đừng vội giận mà, muốn hỏi gì thì hỏi đi, giấu trong lòng làm chi?” Ngôn Sơ Âm biết bây giờ không phải là lúc hỏi Thẩm Gia Thụy “biết” những chuyện gì mà là giải thích rõ những hiểu lầm. Cô ôm mặt Thẩm Gia Thụy xoay lại để anh nhìn thẳng mình, nghiêm mặt nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.” “Bắt đầu cái gì?” Thẩm Gia Thụy không quá phối hợp, rõ ràng để ý muốn chết nhưng lại tỏ ra không quan tâm, “Qua lâu vậy rồi, em cũng nói là quá khứ, coi như xong rồi đi.” Nếu không có chuyện hôm nay, Ngôn Sơ Âm thực sự cho là vậy, có điều bây giờ cô biết rõ Thẩm Gia Thụy chỉ làm ra vẻ rộng lượng thôi chứ trong lòng buồn bực không để đâu cho hết, dĩ nhiên cô sẽ không phớt lờ. Ngôn Sơ Âm câu lấy cổ Thẩm Gia Thụy, nói: “Được rồi, anh không chịu hỏi thì em tự nói. Trước hết em sẽ kể em và Tần Phong quen nhau thế nào…” “Hơ hơ.” Thẩm Gia Thụy cười lạnh. Ngôn Sơ Âm lấy tay bịt miệng anh lại: “Anh đã từ bỏ quyền hỏi rồi, không được phép chen ngang, ngoan ngoãn nghe là được.” Thẩm Gia Thụy trợn mắt, nhưng không từ chối. Ngôn Sơ Âm nói tiếp: “Em và Tần Phong quả thực quen nhau từ sớm. Trước khi nhập học, bọn em cùng chơi game khoảng hai, ba tháng, quan hệ tốt lắm, sau đó biết học cùng một trường nên hẹn gặp nhau mấy lần sau khi kết thúc kỳ học quân sự. Chỗ này phải nói rõ là bọn em không đi gặp mặt riêng, lần nào cũng là cả hai phòng ký túc xá cùng đi.” Thẩm Gia Thụy như muốn hỏi gì đó nhưng vẫn nhịn. Ngôn Sơ Âm làm như không thấy thần sắc của anh, kể tiếp: “Bắt đầu hẹn hò khi nào thì em không nhớ rõ lắm. Concert đầu tiên của nhóm anh là hồi nào?” Mặt Thẩm Gia Thụy biến sắc, đột nhiên cầm tay cô: “Đừng nói với anh là em và anh ta hẹn hò vào hôm bọn anh tổ chức concert nhé?” “Đúng vậy đó.” Tuy Ngôn Sơ Âm không nhớ cụ thể ngày nào nhưng có một việc mãi mãi không quên: “Là ngày hôm đó đấy, xem concert xong, bọn em về trường, Tần Phong đứng ở trạm xe buýt chờ em, bảo có việc muốn nói với em. Em và anh ấy đi tới sân vận động của trường, không ngờ anh ấy lại tỏ tình với em.” “Em đồng ý? Xem concert của anh xong, em lại chấp nhận lời tỏ tình của anh ta?” Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy, tuy không biết vì sao anh kích động nhưng vẫn thành thật gật đầu. “Tại sao?” Tại sao? Ngôn Sơ Âm cụp mắt, nhớ lại bản thân khi đó, nếu Thẩm Gia Thụy không để ý, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không nói với anh điều này. Vào cái ngày giấc mộng của anh chính thức khởi hành, lần đầu tiên cô nhận rõ sự chênh lệch giữa họ, trước đó lòng còn mang theo niềm hy vọng xa vời, từng ảo tưởng anh ngoảnh đầu lại thì vào ngày hôm ấy, tất cả những mơ mộng hão huyền trong cô đều bị buông bỏ triệt để. Nhưng Ngôn Sơ Âm không trả lời như vậy, nhìn ánh mắt chân thành của Thẩm Gia Thụy, cô nửa thật nửa giả nói: “Bởi vì khi đó em mới phát hiện em không đuổi kịp anh, đối diện với sự tự ti, em đã lựa chọn người mà em có thể theo kịp.” Thẩm Gia Thụy nhìn Ngôn Sơ Âm bằng ánh mắt phức tạp, anh biết cô nói thật, nếu không phải cô được đưa đẩy tiến vào giới giải trí, anh nghĩ bất kể anh si tình đến đâu, theo đuổi mực nào, họ cũng sẽ vĩnh viễn không quay lại với nhau. Nhưng Thẩm Gia Thụy vẫn không cam tâm, anh chỉ trễ một chút xíu thôi. Nếu anh không kiêu ngạo mà đi tìm cô sớm hơn, nếu anh không tự phụ, vào hôm nhìn thấy hai người họ mà vẫn dũng cảm tiến lên, phải chăng anh và cô sẽ không bỏ lỡ nhau ngần ấy thời gian? Ngôn Sơ Âm trả lời: “Không, vẫn sẽ chia tay.” Ngôn Sơ Âm không thấy bất ngờ nếu Thẩm Gia Thụy nói anh đi tìm cô vào ngày hôm đó, ban nãy nhìn dáng vẻ kích động của anh, cô đã đoán được, có lẽ Thẩm Gia Thụy nghĩ đấy là hiểu lầm, là trời xui đất khiến, còn Ngôn Sơ Âm lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên. Cho dù khi đó cô không đón nhận Tần Phong mà quay lại với Thẩm Gia Thụy thì trong bốn năm đại học, sự chênh lệch giữa cô và Thẩm Gia Thụy càng lúc càng lớn, như vậy họ cũng sẽ không thể sánh bước tới cuối đường cùng nhau, quay lại rồi chia tay lần nữa sẽ tạo ra nỗi tổn thương không giống như lần đầu tiên, rất có thể từ đó về sau sẽ mãi mãi không qua lại với nhau nữa. Có khi vì anh mà cô chọn ngành nghề khác chứ không đặt chân vào giới giải trí, như vậy họ sẽ chẳng có điểm giao nhau nào. “Đúng vậy…” Thẩm Gia Thụy lẩm bẩm, anh luôn canh cánh trong lòng, cảm thấy họ vô duyên vô cớ lãng phí ngần ấy năm, nếu ban đầu không có hiểu lầm, không có chia tay, hiện tại có lẽ đã bước vào cung điện hôn nhân. Nhưng anh lại chưa từng nghĩ rằng nếu năm xưa họ quay lại với nhau thì kết cục vẫn sẽ chia tay, vấn đề tồn tại giữa họ khi ấy lớn hơn bây giờ rất nhiều. Nếu anh chưa thực sự nếm trải mùi vị bị mất đi thì sẽ không hiểu được cách quý trọng. Ở thời trẻ tuổi nhiệt huyết nhất, giữa lý tưởng và tình yêu, tất nhiên vế đầu tiên sẽ ở vị trí cao nhất, thân phận và địa vị khác nhau cùng với khoảng cách địa lý sẽ đưa cô càng lúc càng xa anh, đến lúc đó, thực sự không thể cứu vãn. Hóa ra nỗi ai oán bao nhiêu năm nay của anh lại là ưu ái mà số mệnh dành cho họ, để họ gặp lại nhau lúc thích hợp nhất, đã học xong cách yêu thương và quý trọng nhau mới có thể duy trì mối tình này tốt hơn! Thẩm Gia Thụy ôm chặt người trong lòng, bất chợt hiểu ra lời cô nói vào hôm đó, rằng họ đừng bao giờ cãi nhau vì những người râu ria. Đều đã là người râu ria, không nên lãng phí thời gian với họ. Sau khi phục hồi lại tinh thần, Thẩm Gia Thụy cúi đầu, chính xác tìm được môi Ngôn Sơ Âm, trằn trọc, triền miên. “Ưmmm.” Thình lình bị hôn sâu, Ngôn Sơ Âm lập tức ôm vai anh, nhiệt tình đáp lại. Hôn một hồi, tay Thẩm Gia Thụy bắt đầu không yên, Ngôn Sơ Âm vẫn còn nhớ bài học trước đây, cho dù phòng khách cũng không được, cô lôi bàn tay đang lộn xộn dưới làn váy của mình ra, “Vào, vào phòng ngủ…” Ngôn Sơ Âm đang ngồi giang chân trên đùi Thẩm Gia Thụy, anh giữ nguyên tư thế đỡ mông cô rồi đứng lên. Ngôn Sơ Âm vội vã quặp chân vào hông anh, đu trên người anh hệt như con lười. Thẩm Gia Thụy phát huy thể lực của mình, dễ dàng ôm Ngôn Sơ Âm vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ. Trời đất như xoay chuyển, sau đó Ngôn Sơ Âm được đặt nằm trên giường, lần đầu tiên cô chưa tắm rửa, chưa tẩy trang mà vẫn nhiệt tình đáp lại sự cuồng nhiệt của anh. Thẩm Gia Thụy kéo ngăn tủ ra, bên trong chứa đủ thứ hộp, anh cố đè nén ngọn lửa trong mình, giọng khàn khàn: “Hôm nay muốn vị gì?” “Sao cũng được!” Ngôn Sơ Âm bất mãn vì môi anh tách khỏi cô, cô duỗi tay câu lấy cổ anh, kéo anh xuống, áp đôi môi mọng của mình lên môi anh. Thẩm Gia Thụy vừa cuồng nhiệt đáp lại cô vừa lấy đại một miếng bao, xé bao, đeo vào, động tác làm liền một mạch, ngay sau đó, phòng ngủ vang lên tiếng thở dốc mập mờ. *** Kết thúc, Ngôn Sơ Âm đẩy người đang đè trên người mình: “Đi xả nước tắm đi, người toàn mồ hôi…” “Ừ.” Thẩm Gia Thụy mang theo gương mặt thỏa mãn vén mớ tóc phủ lòa xòa trên mặt cô ra, mặc kệ lớp trang điểm bị nhòe của cô, hôn lên má cô một cái thật kêu rồi xuống giường đi vào phòng tắm mà không mảnh vải che thân, hai phút sau lại không mảnh vải che thân đi ra. Ngôn Sơ Âm còn muốn giữ tiết tháo nên nhặt cái váy ở dưới đất lên rồi mặc vào, lúc chuẩn bị vào phòng tắm, tầm mắt quét qua ngăn tủ còn chưa kịp đóng, cô hết hồn, kéo ra xem kỹ. “Anh mua tổng cộng bao nhiêu thế?” Ngôn Sơ Âm nhìn Thẩm Gia Thụy, nhiều thế này xài một năm cũng không hết. “Tiện tay mua thôi, phòng hờ bất cứ tình huống nào.” Thẩm Gia Thụy tỏ ra thờ ơ nhưng trong lòng lại nghĩ các ngăn kéo ở nhà bạn gái đều đã được trang bị bao cao su đầy đủ, không cần phải lo lắng tình huống khốn quẫn như lần trước nữa, cơ mà có nên chuẩn bị một ít cho nhà anh không nhỉ? Biết đâu một hôm nào đó họ nổi hứng đi qua nhà anh thì sao? Thẩm Gia Thụy quyết định xong, tự nhủ lần sau đi siêu thị tuyệt đối không được quên chuyện quan trọng này, nhưng trước mặt Ngôn Sơ Âm lại không để lộ chút nào, ôm cô nói: “Mau đi tắm nào, chần chừ nữa là nước nguội đó.” Ngôn Sơ Âm lườm anh, thầm nghĩ sắp vào hạ, nước có nguội một chút chẳng lẽ lại bị cảm lạnh? Có điều cả người toàn mồ hôi, rất khó chịu, chỉ muốn tắm nhanh nhanh thôi nên không muốn truy cứu hành động tha một đống bao cao su về nhà cô của Thẩm Gia Thụy, nhưng vẫn nhắc nhở: “Không được mua thêm nữa đâu đấy, nhiều thế này biết xài tới bao giờ chứ!” “Ừ.” Thẩm Gia Thụy vô cùng phối hợp gật đầu. Có nhiêu đó mà lại không biết xài tới bao giờ? Xem ra mình chưa đủ cố gắng rồi. Thẩm Gia Thụy thầm nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]