Chương trước
Chương sau
Edit: Sa
Trợ lý Tề đã nói tới đó nên Ngôn Sơ Âm cũng chuẩn bị phương án đối phó, nhưng cô không ngờ tin tức lại bị tiết lộ nhanh đến thế, gần như là video bị tung lên mạng ngay sau sự việc.
Ban đầu đoạn video được đăng lên instagram, người trẻ tuổi Hongkong thích mạng xã hội quốc tế này, còn phần lớn thanh thiếu niên đại lục chỉ chơi Weibo, chủ yếu là vì có chính sách hạn chế mạng, muốn chơi ins tương đối phiền.
Dĩ nhiên, chỉ chút phiền phức ấy không làm khó được các anh trai chị gái vượt tường lửa để theo dõi thần tượng, họ nhanh chóng phát hiện ra đoạn video và đăng lại trên Weibo bằng tốc độ tên lửa.
Cho nên trong lúc Ngôn Sơ Âm còn chưa kịp chuẩn bị, trên mạng đã nhiệt tình thảo luận về đoạn video ngọt ngào của cô và Thẩm Gia Thụy.
“Wow, ở đâu thế? Chẳng những ngọt ngào mà còn cảm thấy không khí rất thiêng liêng? Trang nghiêm? Trịnh trọng… Tóm lại là vậy đó [che mặt]”
“Ý lầu trên là giống như đang chính thức biểu diễn đúng hơm? Tui cũng thấy vậy đó, hai anh chị phối hợp ăn ý ghê.”
“Lót dép hóng. Tui nói rồi, đại chiêu của Vua Giấm sẽ được tung ra vào hôm nay nè, có khi đây chỉ mới là bắt đầu thôi.”
“Kể từ khi Vua Giấm bị streamer vô tình phát hiện hẹn hò, hình như đôi này liên tục ngược cún thì phải? Đợt sau tàn ác hơn đợt trước, bái phục.”
“Vua Giấm: luận về ngược chó, ta không nhằm vào ai cả, chỉ muốn nói tất cả các vị ngồi đây đều gà.”
“Có khi nào là diễn tập không? Nhìn giống sân khấu quá.”
“Tối nay Thụy Bảo có concert ở Hongkong nè, hôm qua đàng gái bay qua Hongkong, chẳng lẽ là diễn tập thật?”
“Nà ní? Đang trên đường đi xem concert, thấy mọi người suy đoán mà vui muốn chết luôn á.”
“Thảo nào Thụy Bảo không mời ai diễn trong concert hôm nay, ngay cả các đồng đội cũng không đi, hóa ra là vì có cô Y làm khách mời.”
“Cô Y là khách mời của concert tối nay? Móa, hận chết tôi rồi, sao lại không mua vé hôm nay chứ?”
“Trời ạ fans đi xem concert hôm nay may quá.”
Không biết từ bao giờ mà bình luận dần chệch hướng, đến khi Ngôn Sơ Âm phát hiện ra, đề tài đã biến thành “Khách mời đặc biệt trong concert của Thẩm Gia Thụy” làm cô ngớ người, sao cô không biết mình là khách mời concert vậy?
Trợ lý Tề không thể tự xử lý việc này, Thẩm Gia Thụy đang tiến hành tổng duyệt lần cuối, phải hoàn thành trước năm giờ chiều, nếu không sẽ không đủ thời gian hóa trang, thời gian tương đối gấp gáp nên không thể vì chuyện này mà quấy rầy anh, trợ lý Tề cố gắng thuyết phục Ngôn Sơ Âm chuẩn bị tinh thần “không trâu bắt chó đi cày”.
Trợ lý Tề tự nhận mình là con giun đũa trong bụng Thụy ca nhà họ, chỉ một ánh mắt của Thụy ca là anh ta cũng biết Thụy ca nghĩ gì, nếu Thụy ca biết tình huống trên mạng, e rằng anh ấy sẽ vui chết mất, đây chính là điều mà Thụy ca ao ước, có thể thấy fans cũng đang giúp anh ấy. Vấn đề duy nhất là chị Ngôn quá kín tiếng, cho dù công khai hẹn hò, chị ấy vẫn không thích phương thức như thế, mà Thụy ca lại xem bạn gái lớn hơn trời, chị Ngôn nói cái gì thì chính là cái đó, hôm nay có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, trợ lý Tề tin rằng mình sẽ giải quyết xong Ngôn Sơ Âm trước khi Thụy ca nhà họ hoàn tất tổng duyệt.
Dĩ nhiên Ngôn Sơ Âm không dễ giải quyết như trợ lý Tề nghĩ, thậm chí khi Thiệu Uyên Minh gọi điện thoại từ Thượng Hải, kết quả vẫn không khả quan.
Thiệu Uyên Minh khuyên Ngôn Sơ Âm thuận theo ý dân, xuôi theo lòng người, anh ta nói fans rất ủng hộ sự sắp xếp này, nếu buổi tối cô không xuất hiện trên sân khấu e là sẽ sinh ra phản ứng ngược, thậm chí còn có thể bị các đối thủ thuê bloggers bôi nhọ ác ý.
Nếu hôm qua Ngôn Sơ Âm chưa được chứng kiến sự cưng chiều mà fans dành cho Thẩm Gia Thụy, có lẽ cô đã bị mấy câu chính nghĩa của Thiệu Uyên Minh thuyết phục, nhưng hiện tại cô đã biết fans dung túng Thẩm Gia thụy tới nhường nào nên không dễ dàng bị lừa.
Ngôn Sơ Âm uyển chuyển từ chối Thiệu Uyên Minh: “Thiệu ca, vé concert hôm nay đã được bán sạch rồi, ai rảnh mà thuê blogger viết bài bôi nhọ vào lúc này chứ? Tin rằng người có lý trí sẽ biết đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Hai đứa em bị gán ghép nhiều quá cũng không tốt, dễ khiến người ta hiểu nhầm bọn em lăng xê…”
“Thế này đi…” Thiệu Uyên Minh trầm ngâm chốc lát mới nói, “Trước hết anh sẽ cho người xử lý chuyện trên mạng, trước tiên đừng đáp lại gì cả, đợi xem có thể chuyển hướng dư luận được không, chờ A Thụy rảnh, em bảo nó gọi điện cho anh, đến lúc đó sẽ xác nhận phương án giải quyết lần cuối.”
“Dạ.” Ngôn Sơ Âm biết Thiệu Uyên Minh không quyết định ngay bây giờ là vì chưa biết ý kiến của Thẩm Gia Thụy thế nào, điều này rất bình thường, anh ta là quản lý của Thẩm Gia Thụy, chắc chắn phải suy nghĩ cho Thẩm Gia Thụy. Ngôn Sơ Âm đồng ý, “Ngại quá, lại gây phiền phức cho các anh rồi.”
“Người một nhà cả, đừng khách sáo.” Thiệu Uyên Minh cười, cúp điện thoại.
Trợ lý Tề thấy tổng giám đốc Thiệu của họ ra tay mà vẫn không làm lung lay Ngôn Sơ Âm, tự thấy tổng giám đốc Thiệu vẫn kém lắm, chỉ còn nước trông cậy vào chính Thụy ca thôi. Cơ hội tốt thế này, tin rằng Thụy ca sẽ không bỏ qua.
Tổng duyệt xong, Thẩm Gia Thụy và ekip trao đổi lần cuối cùng xong mới vội vã chạy về phòng nghỉ. Thời gian còn lại không nhiều lắm, ekip hóa trang đã ở trong phòng hóa trang chuẩn bị làm việc, trợ lý Tề đi theo Thẩm Gia Thụy vào trong hậu trường, tranh thủ báo cáo tình huống.
Thẩm Gia thụy nghe xong chỉ gật đầu, trên mặt không có biểu cảm nào, đi thẳng vào phòng tắm ở hậu trường: “Tôi đi tắm, các cậu qua phòng hóa trang đợi tôi, cô ấy cũng ở đó đúng không?”
Trợ lý Tề gật đầu, cười nói: “Lúc nãy nghe họ bàn tán về son môi gì đó, xem ra chị Ngôn rất thích những thứ đó.”
Thẩm Gia Thụy mỉm cười, không nói gì, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Phòng hóa trang ở sát bên phòng nghỉ của Thẩm Gia Thụy, Ngôn Sơ Âm nghe thấy tiếng động liền đi qua.
“Chị Ngôn.” Thấy cô đi vào, trợ lý Tề chỉ vào trong, “Thụy ca trong phòng tắm.”
Cửa cách âm rất kém, Ngôn Sơ Âm nghe thấy tiếng nước chảy, gật đầu cười.
Trợ lý Tề thấy cô ngồi xuống, thức thời nói: “Vậy làm phiền chị Ngôn ở đây chờ Thụy ca, em bận chút việc.”
“Ừ, cậu mau đi làm đi.”
Trợ lý Tề đóng cửa lại, đi sang phòng bên cạnh, vừa vào liền lôi kéo người phụ trách tạo hình nói: “Thầy Jimmy, nếu chị Ngôn lên sân khấu, các anh có biện pháp đổi tạo hình cho chị ấy không?”
Thầy Jimmy là thợ trang điểm cấp cao của Tinh Ngu, bình thường chỉ phụ trách nhóm Burning, hơn nữa còn toàn quyền quyết định tạo hình trong các hoạt động. Jimmy cũng biết chuyện trên mạng, nghe vậy liền cười nói: “Chuyện đơn giản ấy mà, trang phục và phong cách trang điểm hôm nay của cô Ngôn rất đẹp, nếu cô ấy lên sân khấu, chỉ cần để Amy trang điểm mắt cho cô ấy đậm thêm một chút thôi, nhấn viền mắt, làm lại tóc là được, những thứ khác không cần thay đổi.”
Đúng vậy, hôm nay Ngôn Sơ Âm ăn mặc rất tỉ mỉ, mấy concert trước cô toàn cố gắng kín đáo nhất có thể nhưng vẫn không chạy thoát số phận bị khán giả chụp ảnh, Ngôn Sơ Âm mang nặng hình tượng, hôm nay chỉ muốn cứu vãn chút hình tượng xinh đẹp của mình mà thôi. Tất nhiên có chết cô cũng không ngờ chút tâm tư ấy của mình lại biến thành điểm tiện lợi để “lùa vịt lên sân khấu”.
Trợ lý Tề yên tâm, không còn lo lắng nữa, vỗ vai Jimmy: “Có thầy ở đây thật tốt quá.”
Jimmy cười nói: “Cậu lo lắng cái gì? Đường nét của cô Ngôn sắc sảo, da đẹp, để vậy lên sân khấu luôn cũng được, có khi fans còn cho rằng cô ấy để mặt mộc, lại càng hâm mộ vẻ đẹp trời sinh của cô ấy đấy.”
Trợ lý Tề gật đầu tán đồng, thầm nghĩ giờ đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ còn trông chờ vào Thụy ca thôi.
Thẩm Gia Thụy nhanh chóng tắm xong đi ra ngoài, tóc vẫn còn ướt sũng.
Ngôn Sơ Âm biết thời gian gấp rút, không nhắc anh lau khô tóc vì biết phòng bên cạnh có máy sấy, đứng lên nói: “Xong chưa? Chúng ta đi qua…”
“Không vội.” Thẩm Gia Thụy kéo cô ngồi xuống: “Tiểu Tề nói tình huống chưa?”
Chậc, mồm miệng trợ lý Tề nhanh thật. Ngôn Sơ Âm thầm chửi thề trong bụng, nhận lấy cái khăn trên tay anh, vừa lau tóc cho anh vừa nói: “Rồi, hơn nữa còn có tổng giám đốc Thiệu gọi đến nữa cơ, anh ấy bảo bao giờ anh rảnh thì gọi lại cho anh ấy.”
“Vậy ý của em thế nào?”
Ngôn Sơ Âm mím môi, “Chắc là trợ lý Tề đã nói với anh rồi.”
Thẩm Gia Thụy chợt nắm cổ tay Ngôn Sơ Âm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Tại sao?”
Ngôn Sơ Âm khựng lại, tránh ánh mắt của anh, nhìn cổ tay bị nắm chặt của mình, bình thản nói: “Không tại sao cả, chỉ thấy không nên ồn ào quá thôi.”
Thẩm Gia Thụy không nói gì, nhìn chằm chằm gương mặt Ngôn Sơ Âm, thấy cô quá bình thản, bỗng nhiên cảm giác bất lực xông thẳng lên não anh.
Trong mối tình này, cô luôn bị động, bị động tiếp nhận anh, bị động công khai hẹn hò. Thật ra anh biết nếu không có sự kiện livestream hôm đó thì bây giờ cô vẫn không muốn công khai, chẳng qua cô không muốn công khai là vì không thích ồn ào màu mè hay vì muốn chừa lại đường lui để sau này lỡ có chia tay thì cũng không quá khó coi?
Thẩm Gia Thụy thực sự không muốn thừa nhận vế sau mới là nguyên nhân chính khiến cô kháng cự việc lên sân khấu, đáng tiếc anh hiểu cô hơn cả chính mình, cô suy tính tương lai như vậy là vì cô chưa từng trao bản thân hoàn toàn cho anh, chưa từng tin tưởng anh.
Là anh đã làm không tốt ở đâu mới khiến cô không có cảm giác an toàn, không thể tin tưởng sẽ sánh bước cùng anh tới tận cuối đường?
Ngôn Sơ Âm thấy cổ tay mình được thả lỏng, Thẩm Gia Thụy đã buông tay ra, tim Ngôn Sơ Âm chùn xuống, nhưng vẫn nhướn môi cười gượng: “Giận đấy à?”
Thẩm Gia Thụy lẳng lặng thở dài. Giận có ích lợi gì? Là tự mình rước tiểu tổ tông về, đánh không được mắng không xong, có giận cũng chỉ chịu đựng một mình, Thẩm Gia Thụy kéo Ngôn Sơ Âm ngồi lên đùi mình, lườm cô: “Nếu anh giận thì em có lên sân khấu không?”
Ngôn Sơ Âm suy nghĩ, kiên định lắc đầu.
Nỗi thất vọng dâng lên nơi đáy mắt Thẩm Gia Thụy nhưng anh vẫn nhoẻn môi: “Xem đi…”
Ngôn Sơ Âm vứt khăn, xoay người ôm eo anh: “Em sẽ dỗ anh đến bao giờ anh vui mới thôi.”
“Dỗ như thế nào?”
Ngôn Sơ Âm không trả lời mà ngẩng mặt lên hôm cằm anh một cái thật kêu, dùng hành động thay cho lời nói: “Vui không?”
Thẩm Gia Thụy khẽ hừ, biểu đạt mình không dễ dỗ vậy đâu.
Ngôn Sơ Âm tiếp tục dỗ dành, môi dần hướng lên trên, người cũng rướn lên theo, hai tay ôm chặt cổ anh.
Hôn một chốc, Thẩm Gia Thụy từ thế bị động chuyển thành chủ động, ôm eo cô, chầm chậm đặt cô xuống sofa. Mấy phút sau, trợ lý Tề đứng bên ngoài muốn gõ cửa nhưng lại sợ quấy rầy họ, rốt cuộc cũng đợi được người bên trong mở cửa ra, trợ lý Tề vội vàng nghênh đón: “Thụy ca, sắp tới giờ rồi, chúng ta đi hóa trang thôi.”
Thẩm Gia Thụy gật đầu, dắt Ngôn Sơ Âm đi tới phòng bên cạnh, nói với trợ lý Tề: “Cậu gọi điện cho Thiệu ca giúp tôi, nói kế hoạch không thay đổi.”
“Dạ…” Trợ lý Tề vô thức gật đầu, đáp xong mới biết Thẩm Gia Thụy có ý gì, nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Không phải chứ, cơ hội tốt thế mà Thụy ca lại không nắm bắt, còn nghe lời chị Ngôn á? Người chồng cứng rắn đi đâu mất rồi?
Thẩm Gia Thụy phớt lờ ánh mắt “cạn lời” của trợ lý, đi thẳng vào phòng hóa trang náo nhiệt, còn Ngôn Sơ Âm lại quay đầu nhìn trợ lý Tề tại một giây trước khi đi vào trong, bất giác siết chặt tay Thẩm Gia Thụy. Ngay cả trợ lý Tề cũng khó tin trước sự thỏa hiệp của anh đủ để thấy anh mong đợi vào chuyện này thế nào, nhưng trừ xin lỗi ra, cô không biết phải nói gì.
Trợ lý Tề nhìn Ngôn Sơ Âm rồi lại nhìn vào đôi bàn tay đan chặt nhau, cuối cùng chấp nhận mệnh lệnh đi gọi điện cho tổng giám đốc Thiệu, lòng rất giận mà không biết phải xả ở đâu, Thụy ca mà sống ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ là hôn quân, còn là loại hôn quân cần mỹ nhân không cần giang sơn!
Rất nhanh sau đó, Thiệu Uyên Minh đăng Weibo.
Thiệu Uyên Minh: Cảm ơn mọi người đã luôn quan tâm A Thụy, có điều chúng tôi cần giải thích một việc. Concert ở Hongkong không có khách mời đặc biệt nào cả, video mà mọi người xem chỉ là phút tiêu khiển trong lúc nghỉ ngơi, không phải màn biểu diễn thật. Về việc tại sao video lại bị tiết lộ ra ngoài, công ty và nhà đầu tư đang tìm hiểu, sẽ công bố khi có kết quả.
Trên mạng đang chú ý tới việc này, Thiệu Uyên Minh đưa ra hồi đáp, cư dân mạng lập tức kéo tới bài viết của anh ta.
“Bình thường Thụy Bảo và cô Y đều tiêu khiển như vậy ạ? Dễ thương vãi.”
“Ha ha ha rốt cuộc cũng biết vì sao dạo này linh cảm của Thụy Bảo bùng nổ rồi, ra nhạc mới liên tục, hóa ra là tại hằng ngày anh ấy và cô Y thế kia thế kìa.”
“Tổng tài bá đạo ơi, cho dù kế hoạch là không có khách mời đặc biệt nhưng bây giờ có cũng được ạ.”
“Đúng vậy, khán giả yêu cầu có khách mời.”
“Nam thần, đừng trách phạt người tung video, loại video này tung ra nhiều nhiều cũng không sao.”
Trên mạng quá ồn ào, Mộc Phỉ luôn chú ý tới Thẩm Gia Thụy nên không thể không biết, thấy tổng giám đốc Thiệu thanh minh, thậm chí cô còn thở phào nhẹ nhõm.
Khách mời đặc biệt của Thẩm đại ca lần trước… là cô, thậm chí cô còn là khách mời nữ duy nhất tham gia concert của anh. Có lẽ người khác không thèm quan tâm tới sự đặc biệt này nhưng Mộc Phỉ lại không thể mặc kệ, nghĩ tới sự đặc biệt ấy, cô mới có thể nói với bản thân rằng những gì đã qua không phải là giấc mơ, càng không phải là cô ảo tưởng, cô là người con gái duy nhất hát tình ca với anh trên sân khấu, là người con gái duy nhất trong MV của anh, là người con gái duy nhất từng lái xe anh. Anh đã phá lệ rất nhiều vì cô, làm sao nói hết thảy chỉ là do cô nghĩ nhiều?
***
Bất kể mọi người vui vẻ hay thất vọng, thời gian diễn ra concert càng lúc càng gần. Ngôn Sơ Âm ngồi trong phòng hóa trang, cả ekip đều luôn tay luôn chân, căn phòng rối tung cả lên, chỉ có cô là rảnh rỗi, khi còn hai mươi phút nữa là tới giờ diễn, cô mới tìm trợ lý Tề: “Chắc là khán giả vào rồi, vé của tôi đâu?”
Tuy hôm nay cô không ngại bị khán giả phát hiện nhưng cũng không cần cố ý làm màu, nếu đợi người ta vào hết rồi cô mới thong thả đi vào, bộ là tiết tấu sợ không có ai nhận ra cô ư?
Trợ lý Tề nghe vậy, cười tít mắt: “Chị Ngôn, đợi lát nữa em bảo nhân viên dẫn chị qua, bây giờ ai cũng bận hết, tạm thời không thoát thân được.”
“Không cần đâu, đưa vé cho tôi, tôi tự đi được.”
Tất nhiên trợ lý Tề không thể nói là cô không có vé, bèn làm mặt khó xử: “Tạm thời em tìm không thấy, hay chị Ngôn đợi thêm ít phút nhé?”
Ngôn Sơ Âm không thể ép anh ta biến tấm vé ra ngay bây giờ, bèn quay lại phòng hóa trang tiếp tục chờ, không biết tại sao lại cảm thấy biểu cảm của trợ lý Tề là lạ, giống như đang tính toán gì đó. Nhưng cô không nghĩ ra trợ lý Tề có thể “gài” cô cái gì, cùng lắm là không chuẩn bị vé cho cô thôi, cô ở cánh gà xem cũng vậy cả thôi.
Đáng tiếc là Ngôn Sơ Âm đoán được mở đầu nhưng không đoán ra kết thúc.
Khán giả ổn định chỗ ngồi xong, khi chỉ còn năm phút là bắt đầu diễn, rốt cuộc trợ lý Tề mới quay lại tìm Ngôn Sơ Âm, trước mặt bao người, anh ta dẫn Ngôn Sơ Âm đi thẳng tới… đài chỉnh âm thanh. Nghe tiếng thét từ bốn phương tám hướng dội đến, lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm muốn đánh chết trợ lý Tề.
Trợ lý Tề cười hì hì giải thích: “Chị Ngôn, ngại quá, em thực sự không tìm được vé, lại không nhớ chỗ chị ngồi, chỉ có thể để chị chịu khổ một chút thôi.”
Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu nhìn qua, mấy chục ngàn chỗ ngồi hầu như kín mít, giống như đã ngồi đầy người, không biết chỗ ngồi chính xác quả thật không tiện tìm chỗ nào còn trống. Quan trọng hơn là nếu tìm được chỗ còn trống, chưa chắc đó là chỗ của cô mà có thể là có khán giả chưa tới kịp.
Chẳng qua Ngôn Sơ Âm có xu hướng nghĩ trợ lý Tề cố ý hơn, anh ta không chuẩn bị vé cho cô thì có, bởi vì lúc ngồi xuống, cô phát hiện vị trí này… có tầm nhìn vô cùng tốt.
Xung quanh sân vận động là khán đài, chính giữa là sân khấu, có thể nói vị trí của đài âm thanh đẹp vô cùng, nhìn sân khấu rất rõ, thậm chí còn có thể nhìn bao quát toàn sân vận động. Nhưng vì là vị trí ưu việt, đài âm thanh nổi bần bật giữa sân vận động, hơn nữa các nhân viên điều chỉnh âm thanh đều là đàn ông, chỉ có Ngôn Sơ Âm là nữ, trông cô như hạc giữa bầy gà.
Trước lúc Thẩm Gia Thụy ra sân khấu, bất kể là khán giả ngồi ở đằng trước hay phía sau đài âm thanh đều tập trung nhìn Ngôn Sơ Âm, tiếng máy ảnh vang lên không dứt. Khán giả đến xem concert hầu hết là fans chân chính, rất nhiều người mang theo máy ảnh đắt tiền nhằm quay chụp những hình ảnh có một không hai của thần tượng, giờ đây họ đều chĩa ống kính vào Ngôn Sơ Âm, ngoài mỉm cười ra, Ngôn Sơ Âm còn có thể làm gì? Cô đã từ bỏ giãy giụa rồi.Thậm chí Ngôn Sơ Âm còn nghe thấy giọng hét hưng phấn của khán giả ở đằng trước:
“Trời ạ, đài âm thanh ở phía sau bọn mình kìa…”
“Quan trọng là… Âm Âm đang ở phía sau bọn mình, với tính cách của Thụy Bảo, hôm nay sẽ đến phiên khu vực của bọn mình được ân sủng!”
“Cũng khá gần sân khấu nữa, các cậu có nghĩ Thụy Bảo sẽ tương tác với bọn mình không, như bắt tay hay gì gì đó?”
“Nếu được nắm tay Thụy Bảo, năm nay tớ sẽ không rửa tay!”
“Nếu không nắm được tay Thụy Bảo thì nắm tay Âm Âm cũng được, coi như là nắm tay gián tiếp Thụy Bảo.”
“Ê, be bé cái mồm thôi, phải nghĩ tới cảm nhận của Âm Âm nữa chứ, không thấy lúc được anh trợ lý dẫn tới, trông chị ấy rõ ngơ ngác à?”
“Há há mắc cười quá, tớ còn thấy lúc anh trợ lý giải thích, hình như Âm Âm có hơi nhếch môi đó.”
“Haiza, nếu đăng cái này lên mạng, có khi nào sẽ có tới mấy chục triệu like không?”
“Cũng có khi. Nhưng mà tớ nghĩ chắc chắn sẽ còn có chiêu sau.”
“…”
Mãi cho đến khi sân vận động bỗng nhiên tối thui, đám nữ sinh đằng trước mới thôi nói chuyện, Ngôn Sơ Âm không vì thế mà thả lỏng, như một cô gái đã nói, chắc chắn còn có chiêu sau, trợ lý Tề chưa đến mức tự ý quyết định tất cả, chắc chắn là do cậu ta nghe lời của người khác.
Có điều Ngôn Sơ Âm nghĩ đến việc mình từ chối làm khách mời, trông Thẩm Gia Thụy buồn bã, cô cũng hơi đau lòng. Phụ nữ là vậy đấy, Ngôn Sơ Âm biết nếu Thẩm Gia Thụy không quan tâm tới suy nghĩ của cô mà cố ý làm tới cùng thì cô sẽ không chịu thỏa hiệp, nhưng khi Thẩm Gia Thụy nhượng bộ, cô lại thấy mình quá đáng.
Cô chỉ không muốn đặt mình và Mộc Phỉ lên cùng một vị trí. Mộc Phỉ là nữ khách mời đầu tiên lên sân khấu biểu diễn cùng anh, cũng là nữ khách mời duy nhất trong concert của anh. Cô biết bây giờ mình đã không giống lúc trước, cho dù Thẩm Gia Thụy từng hát tình ca cùng Mộc Phỉ, hát rất nhập tâm nhưng đó đã là quá khứ, cô không muốn so sánh mình với Mộc Phỉ, không muốn tốn công chứng minh mình quan trọng hơn Mộc Phỉ, cô hy vọng có thể sống tốt cuộc đời của chính mình, hoàn toàn thoát khỏi cảm giác như bóng với hình cùng Mộc Phỉ.
Cho nên anh và Mộc Phỉ đã từng đứng chung sân khấu, tại sao cô phải làm lại?
Trên phương diện tình cảm, Ngôn Sơ Âm không thể nào quên sự tồn tại của Mộc Phỉ nhưng lý trí lại biết rõ đó không phải là lỗi của Thẩm Gia Thụy, vậy nên khi khiến Thẩm Gia Thụy thất vọng, cô cũng rất áy náy, do đó lúc trợ lý Tề đưa cô đến đài âm thanh, tuy ngạc nhiên nhưng cô vẫn ngồi xuống.
Nếu Thẩm Gia Thụy chủ động lùi một bước, cô cũng có thể lùi một bước, coi như đền bù cho anh.
Ngôn Sơ Âm đã chuẩn bị xong xuôi để phối hợp với hành động tình cảm của anh, nhưng không ngờ Thẩm Gia Thụy lại được voi đòi tiên đến nhường này.
Tối nay, gần như ống kính khóa chặt Ngôn Sơ Âm, cứ cách mười phút là trên màn hình lớn lại hiện lên gương mặt ngơ ngác của cô, sau đó khán giả ở sân vận động cứ như bị hóa ngốc đồng loạt, xem lần nào cười lần đó, cả sân vận động ngập tràn không khí phấn khích.
Ngôn Sơ Âm: …
Sớm biết thế này, chẳng thà cô làm khách mời cho rồi, ít nhất cảm giác tồn tại sẽ không mạnh như bây giờ.
Nói đến cái này, Ngôn Sơ Âm không thể không chửi thề, fans Thẩm Gia Thụy đúng là lạ lùng hết sức, nếu họ không ồn ào, thiết nghĩ cameraman sẽ không “không chút kiêng dè” như hôm nay đâu.
Ái nè nè, thần tượng của mấy em bị người khác lấn át, các em không giận ư?
Fans bày tỏ: không những không giận mà còn phấn khích nữa cơ.
Hơn nữa khán giả ở khu vực gần Ngôn Sơ Âm cực kỳ hưng phấn, thần tượng rất hiếm khi tương tác với họ nhưng hôm nay lại bắt tay họ, thậm chí lúc nghỉ giải lao còn đứng gần họ trò chuyện, hạnh phúc muốn chết.
Thẩm Gia Thụy gần như mọc rễ ở bên cạnh đài âm thanh, tới giờ giải lao, anh không quay lại sân khấu mà ngồi ngay bậc thang để nghỉ ngơi, sau đó chầm chậm đứng lên, hỏi khán giả ở gần đó: “Có khăn giấy không?”
Vô số fangirl đồng loạt mở túi xách, cô gái gần Thẩm Gia Thụy nhất giơ tay lên, lắp bắp nói: “Em, anh cần em giúp không?”
“Cảm ơn.” Thẩm Gia Thụy nhận lấy bao khăn giấy, vừa cười vừa xé ra, sau đó đi thẳng về phía trước.
Khán giả ở sân vận động thét lên chói tai, âm lượng còn to hơn cả lúc anh biểu diễn.
Dưới ánh mắt mong chờ của toàn bộ sân vận động, Ngôn Sơ Âm thầm cầu nguyện trong lòng: đừng tới đây đừng tới đây…
Song, một giây sau, Thẩm Gia Thụy đã tiến tới trước mặt cô, khăn giấy cũng bị nhét vào tay cô, Thẩm Gia Thụy ngẩng mặt lên, cử chỉ hơi trẻ con: “Giúp anh.”
Ngôn Sơ Âm còn chưa động đậy, khán giả đã kích động hơn cả cô, những người ở phía xa kích động đứng lên vì sợ bỏ lỡ khoảnh khắc nào đó, tiếng khích lệ làm cô bối rối hơn cả tiếng thét: “Lau đi… đừng ngại…”
Cuối cùng, Ngôn Sơ Âm vẫn không cưỡng lại được ánh mắt mong mỏi của toàn sân vận động, ở trước mắt bao người, cô lau mồ hôi giúp Thẩm Gia Thụy, còn cameraman được fans khen là “boy thông minh” lia thẳng ống kính vào họ, gương mặt của cô và Thẩm Gia Thụy hiện lên trên màn hình lớn, vô số khán giả vừa la hét vừa quay phim lại.
Sau concert, các video lau mồ hôi ở mọi góc độ được đăng ào ào lên mạng, sau đó cảnh Ngôn Sơ Âm lau mồ hôi cho Thẩm Gia Thụy được cộng đồng mạng say sưa bình chọn là “cảnh giới tối cao của kỹ năng show ân ái”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.