Edit: Sa
Đợi đến khi trợ lý Tề xách túi lớn túi nhỏ về, các thành viên chịu trách nhiệm đánh lạc hướng phóng viên cũng vừa về tới, trong khi đó Ngôn Sơ Âm đã tắm rửa xong xuôi và ngồi trên sofa ôm máy tính nhàn nhã lướt mạng khiến các đồng đội của Thẩm Gia Thụy ghen tị đến đỏ mắt. Vì vậy, tuy trợ lý Tề đã chuẩn bị thức ăn rất chu đáo nhưng vẫn không triệt tiêu nổi sự oán hận trong lòng họ.
Kỷ Thư Tề hờn trách: “Suốt đường về đây cứ bị phóng viên bám đuôi làm bọn này suýt bị bóng ma tâm lý nghiêm trọng, một bữa khuya là đủ để bù đắp ư?”
“Có ăn là tốt lắm rồi.” Tống Thừa Vũ vỗ vai an ủi đồng đội, ngồi xuống bàn ăn.
Tâm trạng của Thẩm Gia Thụy rất tốt, mở lòng hào phóng: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Kỷ Thư Tề khoát tay, nhìn Thẩm Gia Thụy bằng ánh mắt mong đợi nhưng không dám ôm hy vọng quá nhiều: “Em muốn gì chẳng nhẽ Thụy ca còn không biết, chắc chắn anh không nỡ rồi.”
“Xe?”
Kỷ Thư Tề gật đầu, anh ta thèm chảy dãi chiếc xe của trưởng nhóm đã lâu, đặc biệt là con xe mà Thẩm Gia Thụy thích nhất, đáng tiếc trưởng nhóm nhà mình hẹp hòi, sờ một cái cũng không cho. Nhưng Kỷ Thư Tề là người càng không chiếm được thì càng mong muốn, cho nên dẫu biết trưởng nhóm không đồng ý, anh ta vẫn thường xuyên xin xỏ. Không ngờ lần này Thẩm Gia Thụy lại đáp ứng:
“Muốn chiếc nào thì cứ lấy mà chạy.”
“Anh nói thật không?” Kỷ Thư Tề thấy rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-sieu-sao/617336/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.