Edit: Sa
Ngôn Sơ Âm ngủ một giấc ngon lành, hôm sau bị Thẩm Gia Thụy gọi dậy.
Từ ngày Ngôn Sơ Âm bị bệnh, Thẩm Gia Thụy ra vào nhà cô như nhà mình, không thèm gõ cửa, muốn vào thì lấy chìa khóa mở cửa, muốn đi là đi, hơn nữa còn tự xem việc gọi Ngôn Sơ Âm dậy là nhiệm vụ hằng ngày, hoặc là thói quen mỗi ngày.
Ngôn Sơ Âm ngủ tới trưa, no nê giấc nên không gắt ngủ khi bị đánh thức, cô duỗi lưng rồi chầm chậm bò ra khỏi chăn, thấy Thẩm Gia Thụy ngồi ở mép giường gọi cô ăn cơm thì hỏi: “Dì Tống nấu à?”
“Ừ, anh dặn dì chờ lát nữa ăn cơm dọn dẹp xong thì về bên kia, hai hôm nữa lại tới dọn vệ sinh, cho nên em mau dậy đi.”
“Vâng.” Ngôn Sơ Âm ôm chăn ngồi dậy, nhìn người vẫn đang ngồi trên giường, nhắc nhở: “Em phải thay đồ, còn không đi ra nữa?”
Thẩm Gia Thụy nhoẻn cười, nghiêng người ôm cô: “Không hôn chào buổi sáng à?”
Ngôn Sơ Âm bụm miệng: “Tởm quá, em chưa rửa mặt đó.”
“Không sao, anh không chê đâu.” Thẩm Gia Thụy vừa nói vừa kéo tay cô ra, hôn nhẹ lên môi cô rồi mới buông ra, đứng lên: “Em rửa mặt đi, anh ra ngoài đây.”
Thẩm Gia Thụy đi ra ngoài, chu đáo đóng cửa lại giúp cô. Ngôn Sơ Âm không rề rà nữa mà rời giường thay quần áo.
Bận rộn cả tuần, hai ngày nay cần nghỉ ngơi lấy lại sức, Ngôn Sơ Âm không có kế hoạch gì mà chỉ muốn ở nhà, ngay cả Lâm Tâm Tâm rủ đi ăn cũng bị cô từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-sieu-sao/617333/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.