Edit: Sa
Ngôn Sơ Âm nghe máy vào giây cuối cùng trước khi chuông ngừng reo nhưng đầu bên kia lại không nói gì. Ngôn Sơ Âm không muốn chơi trò vô thanh thắng hữu thanh với anh, cô hắng giọng, hỏi: “Giờ này mà vẫn chưa ngủ à?”
Thẩm Gia Thụy đáp: “Không ngủ được, em cũng chưa ngủ đấy thôi.”
Ngôn Sơ Âm khẽ cười: “Tôi mới xong việc, vừa về tới nhà, bây giờ mà nằm lên giường là sẽ ngủ ngay.”
Thẩm Gia Thụy làm như không hiểu ý cô, cũng cười: “Tối nay không đi chơi đón năm mới cùng bạn bè à?”
Ngôn Sơ Âm đảo mắt, chương trình kéo dài tới hơn mười hai giờ đêm, giờ này cô mới về tới nhà, lấy đâu ra thời gian đi chơi?
Đối phương nghe không hiểu ám hiệu cũng không sao, Ngôn Sơ Âm vẫn tiếp tục nỗ lực: “Tôi mệt lắm, không có sức lực đâu mà đi chơi, quay chương trình xong là về nhà ngay.”
Ngôn Sơ Âm một mực ám hiệu nhưng Thẩm Gia Thụy đã kiên quyết bám dai nên không chịu nói câu “Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi” mà Ngôn Sơ Âm mong đợi. Một người ra sức ám hiệu, một kẻ nhất quyết giả ngu.
“Anh có xem chương trình của bọn em một đoạn, hát khá lắm.” Thẩm Gia Thụy vừa nói vừa cười, giọng rất nhẹ nhàng chứ không hề nghiến răng nghiến lợi như lúc cầm điện thoại xem ở trong xe khiến trợ lý Tề không dám thở mạnh, mau mau chóng chóng đưa anh về khách sạn rồi chuồn ngay vì sợ chỉ chậm một giây thôi là sẽ bị biến thành cái thớt để xả giận.
Ngôn Sơ Âm cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-sieu-sao/617321/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.