Edit: Sa
Ngôn Sơ Âm cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay Thẩm Gia Thụy, không nhúc nhích hồi lâu.
Thẩm Gia Thụy khẽ cười: “Không thích ư?”
Ngôn Sơ Âm quan sát chiếc hộp, trơn bóng, ngay cả logo cũng không có, cô còn không biết bên trong là gì thì sao có thể nói là thích hay không thích. Chỉ là nghĩ tới lời anh nói vào mấy hôm trước, Ngôn Sơ Âm nuốt lời từ chối xuống, nhướn môi như cười như không, nói: “Nếu tôi không thích thì anh lại đổi cái khác à?”
Thẩm Gia Thụy suy ngẫm về ý kiến này, sau đó cười đáp: “Hình như đơn giản hơn sáng tác nhạc nhiều.”
Tất nhiên, anh đâu thiếu tiền.
Ngôn Sơ Âm cười, cuối cùng cũng nhận lấy cái hộp, Thẩm Gia Thụy phung phí là chuyện của anh, nhưng anh phung phí với ai lại đáng để suy nghĩ, cô không gánh vác nổi.
“Làm anh tốn kém quá, cảm ơn nha.” Ngôn Sơ Âm cười khách sáo, nhét chiếc hộp vào bó hoa, hoàn toàn không có ý xem quà.
Thẩm Gia Thụy nhướn mày, phớt lờ thái độ của Ngôn Sơ Âm, hỏi: “Không mở ra xem à?”
“Tin vào gu thẩm mỹ của anh.” Ngôn Sơ Âm hơi ngừng lại, sau đó trêu: “Từ bao giờ mà anh… thẳng thắn thế?”
“Anh đoán ý thực sự của em là anh mặt dày đúng không?”
Ngôn Sơ Âm: “Anh nghĩ nhiều rồi.” Nhưng trong lòng cô đúng là nghĩ vậy thật.
Người kiêu ngạo như Thẩm Gia Thụy mà cũng có lúc đeo bám người khác làm cô vừa bất ngờ vừa không biết phải làm sao. Cô cẩn thận giữ gìn mặt mũi cho anh, ngay cả một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-sieu-sao/617317/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.