Edit: Sa Ngôn Sơ Âm vẫn chưa biết gì, hôm nay cô rất bận, chờ giới thiệu dàn khách mời đi thảm đỏ và màn trình diễn đầu tiên xong, các MC mới được lui vào trong nghỉ ngơi. Nhiệm vụ của MC trong ngày hôm nay rất nhiều, trừ ca ngợi các nghệ sĩ đã nổi tiếng và giới thiệu các ca sĩ mới, cùng với giới thiệu mỗi màn trình diễn, thỉnh thoảng họ còn phải lên sân khấu khuấy động không khí. Vì thế, để tiện lợi, chỗ ngồi của MC được xếp ở hàng đầu tiên gần bậc thang, vô cùng dễ thấy, máy quay cũng thường quét về phía này, cho nên Ngôn Sơ Âm không có cơ hội để xem điện thoại. Trên thực tế, Ngôn Sơ Âm cũng không đem điện thoại theo bên người. Những khách mời nữ khác ngồi vào bàn thì có thể mang theo túi xách phụ kiện, còn cô đâu thể cầm túi xách đi lên sân khấu dẫn chương trình, vì vậy mấy vật dụng cá nhân đều được cất trong tủ đồ, bây giờ trong tay chỉ có tờ kịch bản mà thôi, nhân lúc máy quay hướng đi chỗ khác, cô nhanh chóng đọc lại kịch bản vài lần, nếu có màn trình diễn nào hay thì sẽ chăm chú xem tiết mục. Buổi lễ diễn ra được một nửa, có một nhân viên hậu trường đi tới chỗ cô, cười tươi nói: “Cô Ngôn, xảy ra ít vấn đề, có thể phiền cô đi theo tôi ra ngoài được không ạ?” Tối nay Ngôn Sơ Âm hợp tác với anh Minh, một người tương đối hài hước và ga-lăng, anh ấy cười với Ngôn Sơ Âm, nhỏ giọng trấn an: “Lát nữa mới tới lượt chúng ta lên sân khấu, vẫn còn đủ thời gian, em đi theo cô ấy đi.” Nghe anh ấy nói vậy, Ngôn Sơ Âm mới yên tâm gật đầu, xin lỗi anh Minh rồi mới đứng dậy. Có những lời này của anh Minh, cho dù trên sân khấu xảy ra sự cố và cần họ lên kiểm soát thì cũng sẽ không bị hỗn loạn. Ngôn Sơ Âm an tâm đi theo cô gái xinh đẹp vào hậu trường. Hậu trường rất hỗn loạn, mặc dù mục trao giải thưởng mới là điểm chính của ngày hôm nay nhưng chương trình năm nào cũng đạt tỷ suất người xem cao, vé xem sự kiện cung không đủ cầu, do đó buổi lễ này không chỉ đơn giản là trao giải. Trước khi trao giải còn có khách mời biểu diễn, Ngôn Sơ Âm ước lượng thời gian thì có lẽ buổi lễ phải dài thêm hơn hai tiếng nữa. Tuy thời gian diễn ra dài nhưng có rất nhiều nghệ sĩ tham dự, có thể nói là sư nhiều cháo ít(1),có người dù ra sức giành giật nhưng vẫn không được biểu diễn, mà Burning lại hát tới ba bài, trong đó có một bài của riêng Thẩm Gia Thụy. Showbiz tàn khốc vậy đấy. (1) Tăng nhiều cháo ít: thầy chùa thì nhiều, mà cháo thì ít. Các khách mời sắp biểu diễn đang ở hậu trường trang điểm, lúc nãy đi thảm đỏ nên bây giờ phải thay đổi tạo hình để phù hợp với phần trình diễn. Nhiều người cùng làm việc, trong hậu trường vang lên đủ loại âm thanh, các nhân viên hậu trường liên tục chạy ra chạy vào, vô cùng hỗn loạn. Nhân viên dẫn Ngôn Sơ Âm đi vào phòng làm việc của quản lý, đối phương lập tức chào đón, nói thẳng mục đích mới cô đến đây, “Ngại quá, cô Ngôn, có một khách mời được mời đến để trao giải xảy ra tai nạn nhỏ trên đường đi, tuy không sao nhưng không đến đây kịp, cô có thể thay cho cô ấy được không? Cô cũng hiểu truyền thống của chúng tôi rồi đấy, các khách mời trao giải sẽ không đi thảm đỏ, nhưng bây giờ không kịp để mời người khác, còn khách mời nữ có mặt ở đây chỉ còn lại mình cô là không đi thảm đỏ mà thôi…” Ngôn Sơ Âm hiểu, hôm nay quy tụ các nghệ sĩ, các nữ nghệ sĩ có tư cách tham dự đều đã được ban tổ chức mời từ lâu cả rồi, ai không tham dự được phần lớn là vì vướng lịch trình nên nếu bây giờ mới mời thì quả thật rất khó. Nhưng cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, sự kiện này rất lớn, lại tổ chức hằng năm nên ắt phải có kinh nghiệm ứng phó, chẳng lẽ ban tổ chức không tính tới phương án sắp xếp khách mời bổ sung sao? Ngôn Sơ Âm không có tư cách truy vấn sự sơ sót của ban tổ chức, hơn nữa việc này còn giúp cô có thêm cơ hội lên sóng, điều duy nhất khiến Ngôn Sơ Âm chần chờ là: “Không biết tôi sẽ trao giải thưởng gì?” “Ca sĩ xuất sắc nhất.” Quản lý trả lời xong, sau đó liên tục cảm ơn cô, hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối, lại hỏi cô có mang theo bộ lễ phục nào khác để thay không, nếu không thì anh ta sẽ cho người đi chuẩn bị. Vốn dĩ Ngôn Sơ Âm vẫn hơi chần chờ, chưa biết nên đồng ý hay từ chối, bây giờ nghe quản lý nói vậy thì cũng biết là tình thế cấp bách, cứ coi như không trâu bắt chó đi cày thì cô cũng không thể không nể mặt anh ta, có trời mới biết lần này nhờ cửa sau mà cô mới được làm MC của sự kiện Lễ trao giải âm nhạc, nếu bây giờ từ chối thì chính là không biết điều. Ngôn Sơ Âm quyết định xong, cười nói: “Lúc tới đây tôi có chuẩn bị dư một bộ lễ phục, đang ở chỗ stylist của Burning…” Bộ lễ phục này là do stylist của Burning chọn cho Ngôn Sơ Âm. Tuy cô không cần lên sân khấu biểu diễn nhưng sự kiện kéo dài tận năm, sáu tiếng, ai biết giữa chừng liệu có xảy ra sự cố gì hay không, vì vậy stylist đã đề nghị Ngôn Sơ Âm chuẩn bị thêm một bộ để phòng ngừa bất cứ tình huống nào, mà lễ phục thì không thể gấp lại và phải luôn có người trông coi nên cô ấy đã giữ giúp cô luôn. Trừ làm phiền họ ra, quả thật Ngôn Sơ Âm không còn lựa chọn nào khác. Nghe Ngôn Sơ Âm nói vậy, quản lý thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tôi sẽ trực tiếp liên lạc với tổng giám đốc Thiệu, khi nào tới giờ thì sẽ bảo nhân viên đem tới cho cô.” Bàn bạc xong, Ngôn Sơ Âm quay trở lại khán phòng, đúng lúc một màn biểu diễn vừa kết thúc, cô cùng anh Minh đi lên sân khấu. “Ca sĩ xuất sắc nhất” là một trong những giải thưởng lớn của Lễ trao giải âm nhạc, nếu giải “Diễn viên xuất sắc nhất” được chú ý nhất ở mảng phim ảnh thì ở lĩnh vực âm nhạc, “Nhóm nhạc xuất sắc nhất” và “Ca sĩ xuất sắc nhất” đều quan trọng như nhau. Mặc kệ thế nào, giải thưởng mà Ngôn Sơ Âm trao được xếp tới cuối buổi lễ, vì vậy cô không nóng vội mà an tâm xem biểu diễn, cho đến khi Burning lên sân khấu, cô quay lại chỗ ngồi, thầm nghĩ đến lúc đi thay trang phục rồi. Lúc trước cô gái mời Ngôn Sơ Âm ra ngoài đã nói khi nào tới lượt cô thay trang phục thì sẽ có người đến đón cô. Hậu trường ở đây hơi nhỏ, mà người cần hóa trang lại nhiều, không thể làm cùng một lúc nên phải sắp xếp theo thứ tự. Nếu vẫn chưa có ai tới tìm, Ngôn Sơ Âm quyết định an tâm tiếp tục xem ca nhạc. Burning diễn xong, khán phòng tắt đèn, bắt đầu bước vào giai đoạn trao giải. Lúc khách mời trao giải đầu tiên lên sân khấu, nhân viên hậu trường tới chỗ Ngôn Sơ Âm: “Cô Ngôn, xin lỗi đã để cô đợi lâu, mời đi bên này.” Ra khỏi khu vực sân khấu, Ngôn Sơ Âm hơi bồn chồn: “Lấy lễ phục chưa?” Không có điện thoại làm gì cũng thụ động, Ngôn Sơ Âm quyết định chờ thay lễ phục xong sẽ đi lấy túi xách, trao giải chỉ có vài phút thôi, tới lúc đó nhờ người giữ hộ là được. Nhân viên gật đầu, đang định trả lời thì đằng trước có người vẫy tay với họ: “Âm Âm, cô tới thay đồ hả?” Người lên tiếng là Tống Thừa Vũ, anh ta đứng ở trong lối đi nhỏ hút thuốc, vì ngược sáng nên lúc này Ngôn Sơ Âm mới biết là anh ta. Tống Thừa Vũ vừa dứt lời, cánh cửa đằng sau anh ta mở ra, Kỷ Thư Tề gấp gáp thò đầu ra, “Âm Âm phải thay đồ hả? Qua đây, chỗ chúng tôi rộng nè.” Dù hậu trường vô cùng chật hẹp nhưng ban tổ chức vẫn sắp xếp phòng hóa trang riêng cho Burning, không gian không rộng lắm nhưng lúc này phòng hóa trang chung đầy ắp người, các khách mời đã biểu diễn xong đang thay đổi tạo hình để chút nữa lên sân khấu nhận giải nên so ra, phòng hóa trang của Burning rộng rãi hơn nhiều. Nhưng Ngôn Sơ Âm thà tới phòng hóa trang chung còn hơn là đi vào phòng hóa trang của Burning, một mình cô ở với bốn người đàn ông trưởng thành quá là kỳ quặc. Có điều Ngôn Sơ Âm còn chưa kịp từ chối thì nhân viên ở bên cạnh đã giải thích: “Cô Ngôn, thợ trang điểm của chúng tôi hiện đang bận quá, chúng tôi đã thương lượng với tổng giám đốc Thiệu là mượn thợ trang điểm của họ một chút, tôi lấy lễ phục cho cô thay trước nhé?” Đang nói, mấy trợ lý nữ cầm giày của Ngôn Sơ Âm đi ra, nhân viên cũng giơ tay ra dấu: “Phòng thay đồ ở đằng trước, mời đi theo tôi.” Ban tổ chức đã sắp xếp như vậy rồi nên Ngôn Sơ Âm chỉ hơi ngớ ra một chút rồi cũng ngoan ngoãn làm theo. Lúc cô đi ngang qua cửa, Kỷ Thư Tề vẫy tay với cô: “Thay xong thì qua đây nói chuyện nha.” Ngôn Sơ Âm cười gật đầu: “Lát nữa gặp.” Nhìn cô được một đám nhân viên vây quanh đi vào phòng thay đồ, Kỷ Thư Tề huých Tống Thừa Vũ, hỏi nhỏ: “Nè nè, cậu nghĩ Âm Âm đã biết chuyện trên mạng chưa?” Tống Thừa Vũ tắt điếu thuốc, đáp nhỏ: “Không thấy cô ấy cầm điện thoại.” “Vậy chắc là vẫn chưa biết, từ sớm giờ cô ấy luôn dẫn chương trình, không tiện đem theo điện thoại.” Kỷ Thư Tề phân tích: “Các khách mời ngồi cạnh cô ấy đều là người Hongkong, không quá thân thiết, có lẽ không có ai nói với cô ấy đâu.” Tống Thừa Vũ gật đầu, xoay lại hỏi Thẩm Gia Thụy đang bận trang điểm: “Anh ơi, Âm Âm dẫn chương trình xong rồi mà, bây giờ là thời gian trao giải, cô ấy lại đi thay trang phục, chẳng lẽ sẽ trao giải ư?” Tuy nói người trình diễn cuối cùng trong tối nay là Burning nhưng sau khi ban nhạc Burning hát xong hai bài, ba người kia lui xuống, bài cuối cùng do một mình Thẩm Gia Thụy biểu diễn, vì vậy lúc Thẩm Gia Thụy về phòng hóa trang thì ba người kia đã chuẩn bị xong xuôi, vốn dĩ cũng không cần trang điểm rườm rà, nhận thưởng là trường hợp nghiêm túc, họ chỉ cần lột bỏ tạo hình trình diễn, sau đó trang điểm nhẹ là xong. Hơn nữa năm nay Burning không ra sản phẩm mới, lễ trao giải hôm nay tham gia cho vui thôi, nhân vật chính thực sự là Thẩm Gia Thụy, cho nên họ tương đối qua loa. Thẩm Gia Thụy chưa kịp trả lời câu hỏi của đồng đội thì thợ trang điểm của anh đã cười gật đầu: “Đúng vậy, cô Ngôn sẽ trao giải đấy.” “Giải thưởng gì?” “Hình như là Ca sĩ xuất sắc nhất, tôi cũng không chắc lắm.” “Ồ…” Cả đám kéo dài giọng, nhìn trưởng nhóm nhà mình bằng ánh mắt sâu xa. Thẩm Gia Thụy nhắm mắt cũng có thể tượng tượng ra ánh mắt hóng hớt của họ, nói: “Vốn dĩ người trao giải là cô Đặng nhưng xảy ra sự cố nhỏ trên đường đi, hiện tại đang ở bệnh viện, vậy nên ban tổ chức mới nhờ cô ấy.” “Vậy à?” Giang Vân Hạo vốn không nghĩ nhiều, nhưng thấy thái độ trưởng nhóm bất thường, Giang Vân Hạo buồn cười, đồng thời cũng hơi nhẹ nhõm. Gần đây Giang Vân Hạo trầm lặng hơn rất nhiều, tình trạng của người bạn ở bệnh viện ngày càng tốt lên, bác sĩ nói tỷ lệ tỉnh lại là rất lớn, ban đầu anh mang tâm thái chuộc tội mà chăm sóc người ấy, thậm chí ngay cả khi bố mẹ người ấy buông tay, anh vẫn chưa từng bỏ cuộc, nhưng đến khi nghe người ấy sắp tỉnh lại, lòng anh chẳng hề vui vẻ mà lại cảm thấy nặng trĩu. Thú thật, anh đã quen với cuộc sống yên tĩnh hiện nay, cũng bắt đầu muốn quên quá khứ kinh khủng kia để nếm thử cuộc sống mới, không còn muốn gồng gánh quãng thời gian đó nữa. Mà Ngôn Sơ Âm chính là người thúc đẩy anh bắt lấy cơ hội sống cuộc đời mới, chẳng qua anh vẫn không phát hiện mà thôi. Giang Vân Hạo biết tình cảm mà anh dành Ngôn Sơ Âm nghiêng về tán thưởng nhiều hơn là thích. Thoạt nhìn hai người rất giống nhau, đều có tính cách ôn hòa mà xa cách, lý trí nhưng cũng đầy nhạy cảm, nhưng Giang Vân Hạo biết ở sâu thẳm bên trong, họ khác nhau. Nhìn bề ngoài cô có vẻ yếu ớt nhưng bên trong rất kiên cường, cô hiểu mình đang đứng ở đâu, cũng hiểu mình cần làm gì, theo đuổi mục tiêu nhưng vẫn giữ được tỉnh táo. Sự tỉnh táo đó không làm cô trở nên thực dụng, ngược lại bởi vì tỉnh táo nên cô mới có thể cân bằng được lý tưởng và hiện thực, sống một cuộc đời tự do tự tại. Giang Vân Hạo tán thưởng, thậm chí là hâm mộ sự thong dong của cô, bất kể rơi vào hoàn cảnh nào, cô cũng rất bình tĩnh, dẫu xung quanh cô đều biến hóa, mọi thứ lung lay, nhưng cô chưa bao giờ thay đổi. Con người ta luôn bị thu hút bởi người mang đặc điểm mà mình thiếu hụt, hy vọng được làm quen hay thậm chí là ở bên cạnh người đó nhằm có thể bồi lấp phần thiếu sót của mình. Giang Vân Hạo cũng không ngoại lệ, thậm chí trước khi anh nhận ra thì bản thân đã bất giác hành động, nếu không phải hôm đó được trưởng nhóm chỉ điểm, có thể anh đã… biến sự tán thưởng thành yêu thích, thậm chí là bắt đầu theo đuổi. Tình cảm được phát hiện muộn màng luôn khiến người ta không cam tâm. Lúc A Thụy nói chuyện với anh, cậu ấy không hẳn muốn anh chủ động rút lui mà là phân tích cho anh biết về cảm xúc của anh, nếu anh vẫn không muốn từ bỏ, vậy thì họ cạnh tranh công bằng. Giang Vân Hạo tự từ bỏ, tình cảm của anh dành cho Ngôn Sơ Âm vẫn chưa đến mức phải cạnh tranh với người anh em của mình. Nhưng đối với anh, quả thật cô rất đặc biệt. Nhờ có cô, lần đầu tiên anh có suy nghĩ và mong muốn thoát khỏi gông xiềng, vậy nên tuy không một ai biết anh đã tự buông tay nhưng lòng anh vẫn khó chịu ít nhiều. Cho đến khi đọc được bài viết dài và xem video trên Weibo, những suy nghĩ uất nghẹn trong lòng Giang Vân Hạo bấy lâu mới hoàn toàn tiêu tan. Thật ra anh từ bỏ hay không đều không sao cả vì A Thụy sẽ không buông tay, còn cô từng trải qua chuyện tình mãnh liệt và chân thành nhường ấy, chỉ sợ chẳng dễ dàng để quên. Tựa như cô gái kia đã viết, thế giới của họ không dung nhập người thứ ba. Chẳng qua là Giang Vân Hạo không muốn thừa nhận cô là người đặc biệt đối với anh, còn với cô, A Thụy mới là người đặc biệt. Anh có thể cảm nhận được rằng cô biết tâm tư của mình, nhưng cô chưa từng hỏi gì, bất kể là sự nhiệt tình trước kia hay xa cách sau này của anh. Cô không phải là người không biết quan sát, trong lòng cô hiểu rất rõ, càng không hỏi càng chứng tỏ trong lòng hiểu rõ. Mặc kệ anh thế nào, thái độ của cô dành cho anh vẫn luôn như thế, khách sáo và xa cách, chỉ khi trước mặt A Thụy, cô mới tránh né rõ ràng, mới nhìn ra được cô vặn óc để tìm cớ rời đi. Làm sao để nói cô hoàn toàn hững hờ? *** Thay lễ phục là một hoạt động hành xác, dưới sự giúp đỡ của nhiều người, Ngôn Sơ Âm mặc xong váy, mang giày cao gót, gót giày phát sáng suýt gây mù mắt, nhưng khi đứng trước gương ngắm mình, cô thừa nhận đồ đắt tiền có cái giá của đồ đắt tiền, mặc bộ lễ phục đắt đỏ này vào, có cảm giác như giá trị bản thân cũng tăng lên gấp trăm lần, chẳng thua kém gì thiên hậu hay tiểu thiên hậu ban nãy. Trong lúc Ngôn Sơ Âm đắm chìm trong dung nhan của mình, một trợ lý đã cẩn thận treo bộ lễ phục mà cô vừa thay ra, hỏi: “Cô Ngôn, bộ này cũng cất bên chúng tôi hay sao ạ? Vừa khéo sau khi sự kiện kết thúc, thầy Jimmy sẽ đi qua chỗ nhà tài trợ.” Thầy Jimmy là tổng stylist của Burning, phụ trách giao thiệp với các bên tài trợ trang phục, lễ phục của Ngôn Sơ Âm là do phía tài trợ trang phục của Burning cung cấp. Cô nghe vậy thì gật đầu: “Lại làm phiền các cô rồi.” “Cô Ngôn đừng khách sáo.” Một trợ lý ôm lễ phục và giày, một trợ lý khác nắm tà váy của Ngôn Sơ Âm, cả hai đều cười toe. Tổng giám đốc Thiệu chẳng những không cho người giải thích mà còn sắp xếp một đội vệ sĩ đến đây thì có vẻ như hơn phân nửa chuyện trên mạng là thật rồi, sau này vị trước mặt sẽ là bà chủ đó, bây giờ có bảo các cô hầu hạ cô ấy thế nào cũng không quá đáng! Ngôn Sơ Âm đi tới phòng hóa trang, Thẩm Gia Thụy đã đi đâu mất, mấy người còn lại vẫn ở đó, giống như đang chờ cô đến để “trò chuyện”. “Đi nhận thưởng rồi, anh ấy được đề cử cho giải “Album xuất sắc nhất” và “MV xuất sắc nhất”.” Trong lúc Kỷ Thư Tề đi xung quanh đánh giá Ngôn Sơ Âm, Giang Vân Hạo giải thích. Ngôn Sơ Âm nhấc váy lên rồi ngồi xuống bàn trang điểm, thầm nghĩ cô có hỏi về Gia Thụy đâu, việc gì Giang Vân Hạo phải giải thích cho cô? Nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn không dằn lòng nổi mà hỏi: “Là MV “Dẫu cho” à?” Kỷ Thư Tề tò mò: “Âm Âm cũng biết? Giải thưởng này bị ghẻ lạnh lắm đó…” “Vì tôi thấy đó là MV hay nhất trong album lần này.” Tống Thừa Vũ hỏi: “Cô thích MV này nhất?” “Cũng tạm.” Ngôn Sơ Âm cười, chưa đến mức là thích, chỉ là MV rất hot ngay khi vừa phát hành, trên mạng, trên ti vi, thậm chí là các màn hình quảng cáo ngoài trời đều phát MV này, cô không muốn biết cũng khó. Hơn nữa lúc này Ngôn Sơ Âm nhớ ra thêm chi tiết trong truyện. Trong nguyên tác, Thẩm Gia Thụy đã cùng Mộc Phỉ lên nhận giải thưởng này, Thẩm Gia Thụy nói Mộc Phỉ là nữ chính trong MV, cô ấy đã giúp anh nhập vai, tóm lại anh nhận được giải thưởng này một phần là nhờ có công của cô ấy. Sau đó, giải thưởng luôn bị ghẻ lạnh ấy trở thành chủ đề được quan tâm nhiều nhất. Hôm nay Mộc Phỉ chưa tới đây, không biết có tạo ra bất ngờ như trong truyện hay không. Tạo hình của Ngôn Sơ Âm không đơn giản như nghệ sĩ nam, phải chỉnh sửa lớp trang điểm trên mặt, tóc cũng phải đổi kiểu, bộ lễ phục mà cô đang mặc đơn giản quá nên hiện tại Jimmy đang giúp búi kiểu tóc tương đối phức tạp. Đầu tóc bị vò qua vò lại, bên lớp trong có đủ thứ kẹp làm cố định tóc, đến khi Ngôn Sơ Âm đau chảy nước mắt thì cực hình mới kết thúc. Ba người kia chờ Ngôn Sơ Âm trang điểm, lúc nãy nhân viên tới thông báo sắp tới phần trao giải “Nhóm nhạc được yêu thích nhất” và mời họ di chuyển ra khán phòng. Tuy Burning chỉ tham dự cùng trưởng nhóm cho vui thôi nhưng cũng không thể ra về tay không, nếu không fans sẽ chất vấn ban tổ chức gian lận, tóm lại tặng họ giải “Nhóm nhạc được yêu thích nhất” coi như trấn an fans. Nghe nhân viên thông báo, Kỷ Thư Tề vui vẻ gọi Ngôn Sơ Âm: “Âm Âm xong chưa? Chúng ta cùng đi thôi.” Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ cô đâu cần nhận thưởng, tại sao phải đi cùng họ chứ, nhưng khi nhìn đồng hồ, cách thời gian kết thúc buổi lễ chỉ khoảng nửa tiếng, nghĩa là sắp tới lúc trao những giải thưởng quan trọng rồi, bây giờ cô cũng đã đâu vào đấy, vì vậy tuy trong lòng oán thầm nhưng vẫn đi cùng họ. Đến khi ngồi vào chỗ của mình, Ngôn Sơ Âm mới nhớ ra, cô mải nói chuyện cùng Burning nên quên lấy điện thoại mất rồi. Nếu bây giờ đi lấy thì không hay, nhỡ bị máy quay quay được thì phiền lắm, e rằng lại viết cô không tôn trọng khách mời. Ngôn Sơ Âm bèn ngồi im trên ghế, uể oải hơn nửa tiếng, nhân viên tới mời cô đi chuẩn bị, sắp tới phần trao giải “Ca sĩ xuất sắc nhất” rồi. “Ca sĩ xuất sắc nhất rồi” được chia cho nam và nữ, vì thế người trao giải cũng là nam nữ phối hợp. Ngôn Sơ Âm đi tới điểm mù của máy quay, một vị khách mời trao giải khác cũng đi tới, người đó là nghệ sĩ gạo cội, là lão Thiên Vương từng đoạt giải Kim Khúc lẫn Diễn viên xuất sắc nhất. Ngôn Sơ Âm nhỏ giọng chào hỏi: “Chào thầy Tần ạ.” Lão Thiên Vương rất bình dị, vừa cười vừa khoát tay với Ngôn Sơ Âm, nói: “Lão Đặng không đến được lại vô tình để tôi hợp tác với cô bé con xinh đẹp thế này, coi như là trong họa có phúc.” Ngôn Sơ Âm bị khuất phục trước sức hấp dẫn của lão tiền bối, tất nhiên cũng hơi xấu hổ, cô bây giờ cùng lắm chỉ là gái lỡ thì xinh đẹp thôi o(╯□╰)o Họ vừa cầm phong bì vừa chậm rãi đi lên sân khấu. Sau đoạn dạo đầu, thầy Tần đọc tên nữ ca sĩ đạt giải, Ngôn Sơ Âm công bố tên nam ca sĩ giành chiến thắng, cô vừa đọc tên Thẩm Gia Thụy, cả khán phòng vỗ tay như sấm. Nam nữ ca sĩ xuất sắc nhất lên sân khấu nhận thưởng, lúc Ngôn Sơ Âm tặng hoa cho Thẩm Gia Thụy, thầy Tần nói đùa: “Ban tổ chức sắp xếp chu đáo quá.” Ngôn Sơ Âm còn chưa hiểu ý thầy ấy lắm thì bên dưới khán đài vang lên trận cười to, rất nhiều nghệ sĩ ở bên dưới huýt gió hoan hô khiến Ngôn Sơ Âm càng thêm khó hiểu, đợi đến khi Thẩm Gia Thụy phát biểu cảm nghĩ, Ngôn Sơ Âm mới bắt đầu thấy lúng túng. Sao cô lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ. Trước hôm nay Thẩm Gia Thụy chưa từng giành được giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất mà chỉ mới nhận được giải “Nhóm nhạc xuất sắc nhất” cùng các đồng đội, ngoài ra thành viên nào cũng phát hành album solo trước anh, họ cũng đã giành được giải thưởng cá nhân lớn, còn anh là lần đầu tiên. Lần đầu tiên luôn đặc biệt, thảo nào bên dưới khán đài lại cười như vậy khi nghe thầy Tần nói. Có điều thầy Tần là lão tiền bối đức cao vọng trọng, sao cũng bàn tán chuyện của lớp trẻ thế nhỉ? Ngôn Sơ Âm không tài nào hiểu nổi. Tuy Ngôn Sơ Âm lúng túng nhưng cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc tốt đẹp, cô đang chuẩn bị đi ra cùng mọi người thì bị Thẩm Gia Thụy gọi lại, “Em đi cùng bọn anh, sẵn đưa lễ phục cho Jimmy luôn.” Lúc nãy Ngôn Sơ Âm đã vào phòng hóa trang của Burning ngồi hồi lâu, khi đó người trong ban tổ chức tới tới lui lui, bây giờ cô có muốn tránh lời ong tiếng ve cũng đã muộn. Cân đo phương án nào tiện lợi hơn xong, Ngôn Sơ Âm gật đầu, da đầu cô bị mấy cái kẹp tóc cọ sát đau quá, việc cấp bách bây giờ là phải tìm Jimmy tháo tóc cô xuống. Ngôn Sơ Âm và Burning đi được nửa đường thì Burning bị hai tiền bối gọi lại chụp ảnh chung, Ngôn Sơ Âm bèn đi tới phòng hóa trang trước, phải giải cứu tóc càng nhanh càng tốt. Jimmy nói với cô: “Phòng thay đồ bên ngoài chắc bị tắc nghẽn rồi, hay là cô thay tạm bên trong đi, dù sao Burning cũng không dùng.” Trong phòng hóa trang có một gian thay đồ nhỏ, sau khi nhận thưởng Burning đã đi thay đồ xong rồi, vậy nên Jimmy mới nói họ không dùng. Ngôn Sơ Âm nghĩ hôm nay đã mang giày cao gót đứng cả ngày, nếu có thời gian xếp hàng chờ thay đồ thì chi bằng về khách sạn nghỉ ngơi sớm, vì thế cô không nghĩ nhiều, nhờ mấy trợ lý nữ thay trang phục. Trong lúc trợ lý của Jimmy gỡ tóc cho mình, Ngôn Sơ Âm đã nhờ một cô bé đi tới tủ đồ lấy túi giúp cô. Bây giờ cô đã mặc quần áo của mình, ngồi trước bàn trang điểm vừa nghịch điện thoại vừa đợi thợ trang điểm tẩy trang cho mình, sau đó phát hiện Wechat của mình bùng nổ. Bạn bè thân thiết lên án cô gay gắt vì đã giấu diếm, bạn bè bình thường thì liên tục chúc mừng cô, thậm chí trong nhóm chat với đám bạn thân còn đang giật bao lì xì, điên cuồng gắn thẻ tên cô yêu cầu giải thích. Ngôn Sơ Âm há hốc mồm, cô phải giải thích cái gì cơ? Có gì để giải thích hả? Bây giờ nhìn các cuộc gọi nhỡ của bố mẹ, cô còn không muốn gọi lại. Ngôn Sơ Âm nhanh chóng đăng nhập Weibo, tìm được bài viết gốc, đọc lướt qua nội dung xong, cả người cô đều bứt rứt không yên. Càng bi kịch chính là Thẩm Gia Thụy cũng nhắn tin Wechat bảo cô cứ ngồi ở phòng hóa trang chờ họ, hiện tại bên ngoài toàn là phóng viên, chắc chắn một mình cô không thoát thân nổi. Việc đầu tiên mà Ngôn Sơ Âm nghĩ đến là sau hôm Thẩm Gia Thụy giả giả thật thật qua đêm ở nhà Mộc Phỉ, khu dân cư cô sống cũng bị phóng viên bao vây đến mức cô phải đổi chỗ ở, chẳng lẽ bây giờ cô cũng sắp hưởng thụ đãi ngộ của nữ chính ư?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]