Edit: Sa
Nhà ngoại Thẩm Gia Thụy là căn nhà cổ. Con ngõ hẹp được lót đá xanh, mỗi khi mưa giăng lối đều khiến người ta liên tưởng đến mưa bụi chốn Giang Nam.
Có điều nơi đó không lãng mạn như trong những câu thơ tả về Giang Nam. Trong trí nhớ của Ngôn Sơ Âm, con ngõ nhỏ đó rất vắng lặng, hầu như không thấy bóng người, từ đầu ngõ tới cuối ngõ, cửa nhà ai cũng đóng chặt.
Hồi đó họ có tật giật mình, chỉ cần nghe tiếng cửa mở ở từ phía xa là lập tức kiếm chỗ nấp. Cánh cửa gỗ lâu năm vừa nặng vừa cũ, tiếng “cọt kẹt” vang xa, Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy trốn rất kỹ, chờ đến khi tiếng bước chân xa dần, họ mới dám đi tiếp.
Con ngõ sâu hun hút, cánh cổng tường rào cao lớn ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài càng làm con ngõ thêm vắng lặng, thỉnh thoảng Ngôn Sơ Âm sẽ nhìn những dây leo rũ xuống các bức tường và tưởng tượng bên trong những bờ tường cao lớn kia hẳn là yên tĩnh lắm, tường nhà có dây leo chằng chịt, có những ngọn trúc cao hơn cả nóc nhà, phải chăng bên trong là một thế giới khác, trên giá gỗ sẽ có một chậu lan xinh đẹp, ở góc tường mọc khóm hoa dại chẳng gọi được tên…
Sau đó, lần đầu tiên bước vào thế giới nhà cao cửa rộng, cô mới biết hóa ra thế giới ấy không hề giống như cô tưởng tượng mà nó có rất nhiều ánh nắng và hơi ấm, nơi ấy lưu lại những kỷ niệm vui vẻ, thậm chí là… hồi ức khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-sieu-sao/617303/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.