Chương trước
Chương sau
Edit: Sa
Trước đây Ngôn Sơ Âm đã tìm hiểu đánh giá của fans Thẩm Gia Thụy về “cô Y” thì biết tất cả mọi người đều khinh bỉ “cô Y”, hơn nữa còn tin chắc rằng hồi đó Thẩm Gia Thụy còn trẻ dại nên bị “cô ta” mê hoặc, bây giờ anh đã thoát khỏi u mê nên vô cùng khinh khi mối tình đầu dễ thay lòng đổi dạ của mình.
Biết cô bạn tương đối dễ lừa, Ngôn Sơ Âm bình tĩnh hỏi ngược lại: “Nếu tao là cô Y, mày nghĩ Thẩm Gia Thụy sẽ tốt bụng giải thích giúp tao à?”
“Cũng đúng.” Viên Lộ nửa tin nửa ngờ, “Nếu mày là con mắm đó, anh ấy không lấy dao chém mày đã là lương thiện lắm rồi.”
Ngôn Sơ Âm âm thầm rơi lệ, không ngờ có ngày cô phải tự mắng bản thân để rửa sạch nghi ngờ. Sau đó Viên Lộ lại thả quả bom: “Nói nghe, cưng có thể cố chiếm lấy anh ấy được đấy, cô Y hay cô Mộc gì đó là mây khói cả rồi, bây giờ mọi người đang dồn mắt vào cưng đó!”
“Mọi người? Một mình mày thích hóng hớt không có nghĩa là ai cũng nhiều chuyện như mày nhá.” Ngôn Sơ Âm thẳng thừng mỉa mai bạn.
“Có phải mình tao đâu, mày lên Weibo mà xem, ai cũng nói mày và Thụy Bảo xứng đôi, trai tài gái sắc gì gì đó, fans bọn tao cũng thấy mày đẹp đôi với anh ấy hơn Mộc Phỉ, ít nhất là mày và anh ấy đứng cạnh nhau bổ mắt hơn nhiều, bảo đảm con cái của hai người vừa đẹp vừa giỏi, chắc chắn đứa bé sẽ được nuôi dạy tốt.”
Ngôn Sơ Âm câm nín: “Fans bọn mày… lo xa thật đấy.”
“Haiz, biết sao giờ.” Viên Lộ than thở, “Ngày nào anh ấy còn chưa yên bề gia thất là ngày đó vẫn còn scandal bay đầy trời, chẳng thà tìm một cô gái tốt rồi ổn định, bọn tao rảnh rỗi đi gặm thức ăn cho cún cũng sướng lắm.”
“Cảm ơn đã ưu ái, cơ mà bọn mày tìm nhầm người rồi, tao không phải cô gái tốt.” Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ đợi đến khi họ biết cô chính là “cô Y” lẳng lơ mà họ ghét cay ghét đắng, có lẽ sẽ hối hận vì bây giờ mắt bị mù.
Viên Lộ còn định trêu thêm mấy câu thì điện thoại của Ngôn Sơ Âm thông báo có người khác đang gọi đến, cô nhìn màn hình thấy mẹ gọi đến thì vội vàng chào tạm biệt Viên Lộ rồi lập tức nghe điện thoại của mẹ.
Ông bà Ngôn có điểm chung là mỗi khi họ chột dạ thì sẽ vòng vo quanh co đủ mọi vấn đề rồi mới vào chủ đề chính, hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào của bậc phụ huynh cả. Bây giờ khi muốn hỏi quan hệ của Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy, họ cũng vòng vo như trước đây. Ngôn Sơ Âm cũng đoán được bố mẹ muốn hỏi gì, tán gẫu một lúc lâu, bố mẹ mới vào chủ đề chính.
Có thể là thái độ của Ngôn Sơ Âm khiến bà Ngôn yên tâm, nói: “Chàng trai này không ổn. Lúc trước bố con trông thấy cậu ấy thì về nhà nói cậu ấy đẹp trai quá, không đáng tin cậy, quả nhiên đúng như thế! Con coi đi, cứ hai ba ngày là lại có tin đồn hẹn hò, mấy ngôi sao khác đâu có vậy.”
Ngôn Sơ Âm nhướn mày, nắm được trọng điểm: “Lúc trước?”
Ông Ngôn thấy vợ lỡ lời thì vội giành điện thoại: “Đưa tôi nói chuyện với con gái, bà mà nói là không bao giờ ngừng…”
“Tôi vẫn chưa nói xong mà.” Bà Ngôn đang cao hứng nên nắm chặt điện thoại, nói với Ngôn Sơ Âm: “Lúc con học cấp ba đó, con nhớ…”
“Này, bà nói lung tung cái gì đó!” Ông Ngôn sốt ruột, giật lấy điện thoại.
“Con gái lớn rồi, nói luôn đi, lo gì chứ?”
Ngôn Sơ Âm gật đầu: “Đúng rồi đó bố, con lớn ngần này rồi, bố mẹ đừng dỗ con như con nít nữa.”
Thật ra bà Ngôn đã nói tới nước này thì Ngôn Sơ Âm cũng đoán được phần nào, có lẽ chuyện yêu sớm mà cô nghĩ mình đã giấu rất kỹ nhưng thật ra lại bị bố mẹ phát hiện từ lâu. Đến chuyện cô hẹn hò với Chu Cẩn Xuyên mà bố mẹ còn biết thì việc yêu đương cùng Thẩm Gia Thụy ngay ở quê nhà càng dễ phát hiện.
“Bố con sợ con biết thì hình tượng người bố hoàn hảo của ông ấy trong lòng con sẽ tan vỡ. Thật tình, một lão già thì lấy đâu ra hình tượng hoàn hảo chứ, bố con ảo tưởng quá.” Bà Ngôn không thèm quan tâm tới ánh mắt căm tức của chồng mà kể cho con gái nghe chuyện vì sao họ phát hiện ra con gái yêu sớm, lo lắng thế nào, giật dây giáo viên chủ nhiệm ra sao.
Lúc kể tới đoạn phát hiện ra con gái yêu sớm, bà Ngôn trêu: “Con tưởng hai đứa thông minh lắm à, bày đặt bảo thằng bé tới nhà mình thì gọi tên nó, sao lúc đó không nghĩ ra lô chung cư nhà mình chỉ có hai đứa con gái trạc tuổi thằng bé là con và con gái của chị Lý ở tầng trên, mà con gái của chị Lý lúc đó nặng tới gần một trăm ký, thằng bé đẹp trai sáng sủa như thế sẽ theo đuổi con bé đó à?”
Ngôn Sơ Âm thực sự thấy họ quá sơ suất, lúc đó đâu nghĩ đẹp quá cũng là khuyết điểm đâu.
Ông Ngôn đệm thêm vào: “Cái gì mà chỉ lô nhà mình? Bố nghe cả khu dân cư nói thường xuyên trông thấy một cậu bé đẹp trai đến dưới lô nhà chúng ta, có lần người ta còn chỉ cho bố xem nữa. Chỉ cần nhìn một cái là bố biết ngay thằng nhóc đó tới tìm con gái của bố rồi. Thằng nhóc đẹp trai ghê gớm, trừ con gái của bố ra, nó còn thích ai được?”
Ngôn Sơ Âm: …
Có lẽ chỉ có bố ruột mới tự tin một cách mù quáng về con gái mình như thế.
Nói chuyện với bố mẹ xong, Ngôn Sơ Âm ngả người ra sofa, ngẩn ngơ nhìn đèn trần. Nếu vậy thì lý do ban đầu cô chia tay Thẩm Gia Thụy cũng một phần vì bố mẹ rồi.
Không phải Ngôn Sơ Âm oán trách bố mẹ, chia tay là quyết định của cô chứ không là trách nhiệm của ai cả. Chẳng qua cô bất giác nghĩ nếu khi đó bố mẹ không phát hiện thì giáo viên chủ nhiệm sẽ không tìm cô nói chuyện, nếu vậy ắt hẳn cô cũng không gấp gáp chia tay anh; có khi cô còn chờ anh rảnh rỗi, hai người sẽ nói hết gút mắc trong lòng, biết đâu quan hệ của họ có thể kéo dài thêm mấy năm.
Nhưng bất kể thế nào, Ngôn Sơ Âm tin rằng họ chia tay không phải là ngẫu nhiên, cho dù không chia tay lúc thi đại học thì sau này khi gặp được nhiều người, họ cũng sẽ có lựa chọn khác. Hai người không hợp nhau, sớm muộn cũng sẽ chia tay.
Cho nên rốt cuộc Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ có quan hệ thế nào thì liên quan gì tới cô chứ? Năm đó họ chia tay không liên quan tới cốt truyện, cũng không liên quan tới bất cứ ai khác, chỉ là cô và anh không hợp nhau. Không có Mộc Phỉ thì sẽ có Lý Phỉ, Vương Phỉ, dù sao cũng không phải là cô.
Ngôn Sơ Âm nhắm mắt lại, cố gắng gạt đi những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình.
***
Báo động được gỡ bỏ, Ngôn Sơ Âm có thể thoải mái ra ngoài. Hiếm khi Triệu Tử Phi không tới nhà cô ăn chực mà hẹn cô ra ngoài ăn, “Tớ phát hiện có một nhà hàng mới mở ngon lắm, mau tới đây đi!”
Ngôn Sơ Âm lái xe tới nhà hàng mà Triệu Tử Phi nói, chỉ có một mình anh ta ở đó, “Haiz, anh Vũ Tường, anh Viễn Hàng và Tống ca đều bận, A Nhiên cũng bù đầu quay phim, tớ không muốn ăn cơm một mình, thê thảm lắm, chỉ còn cách tìm cậu ăn cùng thôi.”
“Thì ra tớ chỉ là bánh xe dự phòng?”
Triệu Tử Phi ân cần đỡ cô ngồi xuống, “Cậu là ai chứ? Là máy hốt nam thần đó, sao tớ dám xem cậu là bánh xe dự phòng được.”
Kể từ khi biết Ngôn Sơ Âm là mối tình đầu đã đá bay Thẩm Gia Thụy nhưng lại khiến Thẩm Gia Thụy nhớ mãi không quên, lòng Triệu Tử Phi tràn đầy sự kính ngưỡng dành cho người bạn thân. Tình sử của cô quá huy hoàng, vừa là mối tình đầu của thủ lĩnh Burning nổi danh thiên hạ vừa là người yêu cũ của đại sứ Chu được đông đảo chị em mến mộ, ngoài ra anh ta nhớ cô từng hẹn hò với một anh chàng doanh nhân trẻ tuổi tài cao, à đúng rồi, còn có nam thần A Nhiên dành tình cảm đặc biệt cho cô nữa, Triệu Tử Phi cảm thấy cô bạn thân của anh quá “trâu bò”.
Nhớ tới Thẩm Gia Thụy, chờ nhân viên phục vụ đi xuống, Triệu Tử Phi thần bí bảo Ngôn Sơ Âm lại gần, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Âm Âm, cậu phải… giữ khoảng cách với Thẩm Gia Thụy đó.”
Tính tình Triệu Tử Phi hơi cẩu thả, mặt dù quan tâm Ngôn Sơ Âm nhưng anh ta rất ít khi để ý mấy chuyện vặt vãnh này. Ngôn Sơ Âm hơi ngạc nhiên, nhướn mày hỏi: “Sao thế? Hôm trước cậu còn khen anh ấy phong độ mà.”
“Tại lúc đó tớ chưa biết người chủ mưu bôi nhọ cậu là quản lý của Mộc Phỉ.” Triệu Tử Phi bĩu môi, nói: “Nghĩ cũng đúng, loại óc heo như Tiêu Vi sao làm ra chuyện ồn ào như thế này được! Tất cả đều là do quản lý của Mộc Phỉ đứng sau giật dây, mấy blogger hay báo chí gì đó đều do chị ta liên hệ. Thiết nghĩ phải được Thẩm Gia Thụy đồng ý thì chị ta mới dám làm vậy mà không kiêng kỵ gì.”
Ngôn Sơ Âm nhíu mày, tất nhiên cô biết Tiêu Vi không đủ trình độ để làm ra chuyện này, nhưng quản lý của Mộc Phỉ nhắm vào cô thì được lợi gì?
Triệu Tử Phi vô cùng phẫn nộ: “Uổng công tớ cứ nghĩ Thẩm Gia Thụy là người tốt, không ngờ là vì anh ta chột dạ nên mới giải oan giúp cậu, nhưng chuyện ồn ào tới mức này mà người khởi xướng không những bị tổn hại lấy một cọng tóc mà còn biến thành người bị hại, rốt cuộc mặt có bao nhiêu lớp xi măng thế?”
Nếu Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy chỉ là bạn học cũ không thân thiết thì hành động của Thẩm Gia Thụy có thể được xem rất nghĩa khí, vì giữa hai người không thân quen, Thẩm Gia Thụy không có nghĩa vụ phải lấy lại công bằng cho Ngôn Sơ Âm, nhưng bây giờ Triệu Tử Phi đã biết hai người họ từng yêu nhau, hơn nữa vì Thẩm Gia Thụy mà Ngôn Sơ Âm mới dính vào scandal nên anh ta không thể chấp nhận hành động bao che cho Lâm Tuyết Tĩnh của Thẩm Gia Thụy.
Mà cho dù Thẩm Gia Thụy bao che Mộc Phỉ thì ít nhất cũng phải giải thích với Ngôn Sơ Âm và xin lỗi cô chứ! Nếu A Nhiên không nhắc nhở, họ sẽ không biết gì mà mù quáng cho rằng Thẩm Gia Thụy là người tốt đó!
Lòng Ngôn Sơ Âm chùn xuống nhưng vẫn bình thản hỏi: “Tớ và Mộc Phỉ chưa từng va chạm, quản lý của cô ấy đối phó tớ để được gì?”
“Vì vai trò người đại diện của Phương Tín.” Triệu Tử Phi cũng đã nghe Trương Nhiên kể, “Quản lý của A Nhiên quen biết rộng nên mới biết. Kể từ khi tin tức Phương Tín thay đổi người đại diện bị tuồn ra, phía Mộc Phỉ đã cố gắng giành lấy, vốn là chuyện chắc như đinh đóng cột nhưng nửa đường lại nhảy ra cậu, cộng thêm chuyện bình chọn nữ chính cho phim chuyển thể nữa. Cơ mà tớ thấy nếu chỉ dựa vào hai việc này, họ ra tay như thế là quá ác độc, có khi nào Mộc Phỉ biết cậu và Thẩm Gia Thụy từng yêu nhau, sợ tình cũ không rủ cũng đến không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.