Edit: Sa Cảm nhận được có đôi tay siết eo mình, Ngôn Sơ Âm vẫn không tỉnh lại, làu bàu: “Cửa nhà mình biến thành yêu quái hả ta?” Sau đó, Ngôn Sơ Âm mới nhận ra mình đang dán sát vào lồng ngực nóng hổi, cô ngẩng đầu lên, nhón chân nghiêm túc nhìn “yêu quái cửa”: “Này, chẳng phải sau khi dựng nước thì sẽ không còn yêu quái ư?” “Rốt cuộc họ chuốc em bao nhiêu rượu mà say đến nông nỗi này?” Thẩm Gia Thụy nhíu mày, nhìn nữ ma men trong lòng mình, thầm nghĩ may mình tốt bụng, chứ người khác mà bị nữ ma men quấy nhiễu thì đã sớm đẩy cô ngã xuống đất rồi. Nể tình quen biết, anh sẽ không chấp nhặt với nữ ma men. Thẩm Gia Thụy siết chặt tay, cảm thấy mình là mối tình đầu tốt nhất cả nước. Giọng nam trầm ấm văng vẳng bên tai, Ngôn Sơ Âm nheo mắt: “Giọng nói này nghe quen quá…” Ngôn Sơ Âm cố gắng mở to mắt, chợt giật mình: “Trông anh quen ghê, hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải?” “Hình như?” Vốn dĩ miệng Thẩm Gia Thụy đang cong cong, bây giờ thì mím thành một đường thẳng, anh nheo mắt lại, nhìn cô gái không biết điều trong ngực mình bằng ánh mắt nguy hiểm. Anh đẹp trai kinh thiên động địa thế này, ngay cả người xa lạ gặp anh cũng sẽ bị ấn tượng khó quên, ấy thế mà cô lại không nhận ra anh? Xem ra sau khi chia tay anh, cô sống vất vả quá nên mới còn trẻ mà đã bị lẩm cẩm! Thẩm Gia Thụy thầm nghĩ không nên chấp nhặt với những người khốn khổ, vì cô có cuộc sống khó khăn nên anh sẽ không so đo. Suy cho cùng thì cũng là chỗ quen biết, là một người đàn ông có trách nhiệm, đưa tay giúp đỡ khi người ta gặp khó khăn là điều nên làm, do đó, Thẩm Gia Thụy phát huy phong độ đàn ông hiếm hoi của mình, anh ôm Ngôn Sơ Âm, nói: “Tôi đưa em về nhà.” “Về nhà?” Ngôn Sơ Âm trợn to mắt, trên gương mặt nghiêm túc lộ ra sự hoang mang, “Đây là nhà tôi mà.” Nói xong, vẻ mặt Ngôn Sơ Âm trở nên kiên định, gật đầu như tự khẳng định câu nói của mình, sau đó vươn tay cầm nắm cửa, nhìn Thẩm Gia Thụy đầy cảnh giác. “Mơ đi, nữ chủ nhân nhà tôi còn khuya mới tới lượt em.” Thẩm Gia Thụy phì cười, gỡ tay Ngôn Sơ Âm ra khỏi nắm cửa, sau đó dễ dàng nhấc cô lên. Thẩm Gia Thụy không ngờ cô lại nhẹ đến vậy, anh nhíu mày, cúi đầu nhìn Ngôn Sơ Âm, độc miệng: “Mấy năm nay không ăn cơm hay sao mà càng ngày càng nhỏ vậy?” Rõ ràng người cao hơn vài ba centimet nhưng lại chẳng tăng thêm bao nhiêu lạng thịt, anh dùng một tay cũng ôm nổi. Thẩm Gia Thụy nhìn Ngôn Sơ Âm đầy chê bai, sau đó mới nhấc cô về phía đối diện. Dạo này Ngôn Sơ Âm rất nhạy cảm với từ “nhỏ”, việc cô sút hơn mười cân khiến đám bạn thân điên cuồng công kích, người phát rồ nhất chính là Lâm Tâm Tâm. Lần trước Ngôn Sơ Âm rủ Lâm Tâm Tâm đi mua quà sinh nhật, một khi phụ nữ bước vào trung tâm thương mại với bất cứ lý do gì thì kết quả đều sẽ là: mua mua mua. Ngôn Sơ Âm cũng không ngoại lệ, sau khi chọn quà xong, cô kéo Lâm Tâm tâm đi mua quần áo, gần đây cô giảm cân thành công, phải tự thưởng cho mình mới được. Thử rất nhiều bộ, cuối cùng Ngôn Sơ Âm chỉ mua được có một bộ, bởi vì trong suốt quá trình thử quần áo, Lâm Tâm Tâm luôn vừa nhìn ngực cô vừa cười hả hê: “Quả nhiên Thượng Đế rất công bằng, giờ nhìn mày thành hai lưng luôn rồi, nếu không mặc áo ngực thì chắc không nhận ra mặt trước mặt sau luôn.” Lâm Tâm Tâm chẳng những dùng lời nói để công kích Ngôn Sơ Âm mà còn cố ý ưỡn ngực ra trước mặt cô để chứng mình cô nàng có bộ ngực đáng giá, không uổng công ăn nhiều thịt. Ngôn Sơ Âm: … “Nhỏ” luôn là vết thương lòng của Ngôn Sơ Âm, cách đây không lâu còn bị bạn thân cười nhạo nên bây giờ nghe được từ này, dẫu say mèm nhưng Ngôn Sơ Âm cũng không thể nhẫn nhịn, cô ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Nhỏ chỗ nào? Anh bị mù hả?” Ngôn Sơ Âm rất ấm ức, để không bị người đời sỉ vả, dạo này cô đã mặc áo ngực độn mút, mặc kệ bên trong ra sao, thoạt nhìn bề ngoài thì có nhô lên rõ ràng, tại sao lại có người không nhận thấy?! Vào cửa, Thẩm Gia Thụy định buông người trong ngực ra để đổi giày, nhưng tay còn chưa kịp nới lỏng thì đột nhiên cô áp sát người anh, ngực cô dán chặt vào lồng ngực anh, không kẽ hở. Thẩm Gia Thụy không ngờ tới tận bây giờ cô vẫn còn thói quen bám người khi say rượu, cơ thể mềm mại lọt thỏm trong lòng khiến anh nhất thời quên mất phải làm gì. Không nhận được câu trả lời của anh, cô khẽ cọ người như phản kháng, đến lúc đó, Thẩm Gia Thụy mới sực tỉnh. Không biết nghĩ gì mà trong nháy mắt, sắc mặt anh đen sì, giơ tay kéo mạnh cửa chống trộm lại. Ngôn Sơ Âm tựa như con mèo nhỏ, nghe tiếng động mạnh, cô hoảng hốt, không dám nhúc nhích mà ngoan ngoãn nép trong lòng anh. Thẩm Gia Thụy vừa quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cô, anh nhướn môi, im lặng đỡ cô vào nhà. Cô không nhận ra anh nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời anh, phải chăng nếu là người đàn ông khác, cô cũng sẽ như vậy? Thẩm Gia Thụy biết suy nghĩ của mỉnh rất vớ vẩn, anh đâu là gì của cô, sao phải quan tâm việc cô có nhào vào lòng người đàn ông khác khi say hay không chứ? Chẳng qua lý trí là như thế nhưng trong đầu Thẩm Gia Thụy cứ bất giác hiện lên hình ảnh trước cửa nhà cô vào khuya hôm đó. Tâm trạng của Thẩm Gia Thụy lúc này rất phức tạp, anh chỉ muốn mặc kệ kẻ đầu sỏ và rời khỏi đây, cô sống hay chết chẳng liên quan gì tới anh cả, song, đôi tay anh lại cứ quấn ngang eo cô, không hề có ý buông ra. Ngôn Sơ Âm không biết mình đang làm loạn trong lòng Thẩm Gia Thụy đến mức tâm trí anh không thể bình yên, và cô cũng quên mất chuyện anh mỉa mai cô “nhỏ”. Lúc được đỡ ngồi xuống sofa, Ngôn Sơ Âm lập tức buồn ngủ, cô nghiêng ngả dựa vào lưng ghế, vùi đầu vô chiếc gối ôm rồi nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau, trong căn hộ yên tĩnh vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ. Thẩm Gia Thụy đứng bên cạnh sofa nhìn cô ngồi xiêu vẹo và lắng nghe tiếng thở của cô. Không biết suy nghĩ điều gì, cũng không biết đã đứng bao lâu, đến khi sực tỉnh thì anh nhìn thấy Ngôn Sơ Âm nửa nằm nửa ngồi trên sofa, đôi chân thì hơi giơ lên, có lẽ là tư thế này khiến cô khó chịu. Nếu đã đưa người ta về thì cứ tiễn Phật đến Tây Thiên đi! Thẩm Gia Thụy khom lưng chỉnh lại tư thế cho Ngôn Sơ Âm, tự thấy cảm động cho lòng tốt của mình. Sofa khá dài, đủ để Ngôn Sơ Âm nằm thẳng được. Lúc được nằm lên chiếc gối ôm mềm mại, Ngôn Sơ Âm khẽ nghiêng đầu, cọ mặt vào gối, mày giãn ra. Đây là thói quen nhỏ của Ngôn Sơ Âm, ánh mắt Thẩm Gia Thụy dại ra, tựa như đang quay trở lại mười năm trước. Chủ nhật được nghỉ học, vào những ngày không phải học thêm, việc vui vẻ nhất là anh chở cô đi hẹn hò bằng xe đạp. Không cần lên kế hoạch, không cần tạo niềm vui bất ngờ, chỉ cần ở bên nhau, trò chuyện cùng nhau, nếu đi tới chỗ nào đẹp, họ sẽ dừng lại tìm chỗ ngồi nghỉ một lát, như vậy đã là niềm hạnh phúc lớn lao. Có điều thành phố quá nhỏ bé, đâu đâu cũng có người quen, đi vài bước là có thể chạm mặt bạn bè. Khi đó họ lén lút yêu nhau, ngay cả buổi tối đưa cô về, anh cũng không dám tiễn cô đến cổng vì sợ mẹ cô nổi hứng xuống lầu chờ con gái. Thủa mới lớn, ai cũng hào khí ngút trời, mối quan hệ càng bí mật càng cảm thấy bản thân phải gánh trách nhiệm lớn lao, bất luận thế nào cũng không chịu thỏa hiệp với thực tế, không những thế mà còn nghĩ ra được rất nhiều kế sách đối phó. Để có nhiều thời gian bên nhau, buổi tối họ không bắt xe về nhà. Mỗi tối sau khi kết thúc giờ học đều có thể nhìn thấy hình dáng họ bước đi chậm rãi, đối ngược với những bạn học đang vội vã về nhà. Vì ở thành phố nhỏ, hồi đó điện thoại di động còn chưa phổ biến, học sinh thường liên lạc với nhau bằng điện thoại bàn, nhưng cậu thiếu niên không dám gọi đến nhà cô bạn mà mình để ý vì sợ tình cảm của họ sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước. Trong thế giới của các cô cậu học trò, không học cùng lớp tương tự như yêu xa, thời gian nghỉ hè và nghỉ đông tựa như bị chia cắt bởi trăm sông nghìn núi, không thể chịu đựng nổi. Vì thế anh đã nghĩ ra cách là nhân lúc bố mẹ cô đi làm thì sẽ chạy tới dưới khu nhà cô. Tuy nhiên, mấy bác hàng xóm chẳng khác nào tai mắt của bố mẹ, chỉ sợ nếu anh gõ cửa nhà cô, chưa đợi bố mẹ cô về, cả khu sẽ biết con cái nhà ai yêu sớm. Không vào được nhà cũng chẳng thể thắng nối tình yêu cuồng nhiệt của đôi trẻ, họ có những ám hiệu riêng, anh chỉ cần đứng dưới nhà gọi tên chính mình, một lát sau, bạn gái sẽ đi xuống. Nguy cơ gặp người quen cũng không thể ngăn nổi họ đi chơi cùng nhau. Không thể đi trên đường lớn thì họ đến những nơi vắng vẻ, vùng ngoại thành quanh thành phố nhỏ đều hằn in dấu chân họ. Vị trí yên sau trên chiếc xe đạp của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về cô. Cô chỉ cần ngồi sau anh, tựa vào lưng anh, không cần nói gì cả cũng đủ khiến anh cầu mong khoảnh khắc ấy là mãi mãi. Có điều họ không hề yên tĩnh, những người yêu nhau không bao giờ hết đề tài để nói với nhau, cũng chẳng có lúc nào cảm thấy tẻ nhạt, có khi còn nói nhiều đến mức anh không biết đã lỡ lời chỗ nào khiến cô không vui, bên eo thường xuyên bị cô véo cho bầm tím. Khi đó họ là minh chứng cho câu “Đánh là thương, mắng là yêu”, ở bên cạnh người yêu, cho dù bị người ấy sỉ vả thì trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào. Điều anh thích nhất là cô vòng tay quanh eo anh, dán mặt vào lưng anh, sau đó cọ nhẹ, cảm giác y như lần đầu tiên gặp con của bà chị họ, đứa cháu hôn lên má anh làm trái tim ngọt lịm. Thủa ấy anh thường xuyên nghĩ về tương lai của họ, chắc chắn sẽ cùng thi đại học, tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, tốt nhất là sinh ra đứa con trai còn đáng yêu hơn con của chị họ. Đáng tiếc bức họa tương lai còn chưa kịp vẽ nét bút đầu tiên thì đã bị chấm nét mực kết thúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]