Editor: Olwen_5
Trong bóng đêm, Dặc Trầm không bật đèn.
Ngoài cửa sổ là bể bơi thật lớn, có lẽ hôm nay khách sạn có hoạt động nên bên ngoài rất náo nhiệt cùng ánh đèn rực rỡ.
Dặc Trầm cởi bỏ vài cúc áo, lộ ra hơn nửa người trên, hắn trời sinh đã có làm da trắng. Nhưng hắn sau lại không để lộ ra, bất kể trường hợp gì xảy ra.
Trên cổ, ngay cả yết hầu, đều tràn ngập hình xăm, cánh tay cũng bị hình xăm che đi hết, chai rượu theo động tác của hắn bị nâng lên, thoạt nhìn có vài phần lãnh khốc.
Ở trong tim hắn, chỉ duy rất có một người: Khương Ninh.
Hắn đã từng chán ghét bản thân, đến lẫn cầm con dao lên trực tiếp cắt xuống cánh tay này, hắn bị bệnh kén ăn, mất ngủ, choáng váng, mấy ngày đều buồn nôn, trái tim "thịch thịch thịch" nhảy lên, hắn cảm thấy như mình đã chết.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Khương Ninh.
Mùa hè năm 17 tuổi, mặt trời chói chang trên cao, không gió cũng không có mây. Rõ ràng mới sáng 8 giờ, hắn lại cảm thấy như giữa trưa.
Hắn tham gia ngoại khóa, lại đột nhiên bị cảm nắng, không cẩn thận mà đụng vào cô, cô được nuông chiều từ bé, hơi chút va chạm liền khiến chân cô chảy máu.
Hắn quá áy náy, ở phòng y tế, cách một bức rèm màu trắng, hắn liên tục lặp lại câu xin lỗi.
Cô nói "Tôi không sao, không ăn cơm sáng sao? Sẽ rất dễ bị say nắng đó"
Dặc Trầm xấu hổ thừa nhận, xô lại nói "Giờ anh còn đói sao?"
Hắn phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-sieu-sao-da-tro-ve/262295/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.