Chương trước
Chương sau
Editor:** thuytinhpky**

Nguyễn Y Nông vừa bước vào, Lôi Ngự Phong có cảm giác cô rất quen thuộc.Ngay chính hắn cũng không hiểu tại sao trong lòng lại cảm nhận như thế.

Lôi Ngự Phong nhớ đến mười năm trước Nguyễn Y Nông là tiểu nữ sinh non nớt ngây ngô. Bây giờ cô đã trưởng thành rất xinh đẹp quyến rũ.Lôi Ngự Phong không hiểu tại sao liếc mắt một cái có thể nhận ra cô.

Tháng bảy thời tiết oi bức làm cho người ta khó có thể chịu được. Trong trung tâm thành phố một nhà không tính rất có danh tiếng ven đường quán cà phê, rộng rãi sáng ngời. Nhìn ra cửa sổ kính hướng ra ngoài, có thể thấy hỏa cầu. Mặt trời chói chang một lúc một nóng, bên đường chính hai sườn cây cối đều bị phơi nắng nóng, mất nước lá cây bất động. Tùy ý cho mặt trời chiếu rọi giống như ngọn lửa. 

Thời tiết này, trong phòng phải có máy điều hòa thật sự là một điều hạnh phúc nhất.Trong lúc này, Lôi Ngự Phong từ trên xe bước xuống, cởi cúc áo, kéo carvat, đáy lòng thầm nguyền rủa thời tiết nắng nóng.

Trợ lý hắn nhanh chóng lái xe đi, hắn một bên cuốn tay áo sơ mi trắng, một bên đi nhanh vào quán cà phê, không tính là nơi cao cấp, tuyệt đối không cần người y phục chỉnh tề, mà trên người mặc những trang phục thời thượng, nổi tiếng là trang phục tự tay những nhà thiết kế tạo ra, đã trói buộc đến nỗi làm cho hắn muốn trực tiếp ném vào trong thùng rác.

Lôi Ngự Phong gọi một ly cafe, hắn thở dài, nhắm mắt lại, mỏi mệt không chịu nổi tựa vào trên sofa.Lôi Ngự Phong giải quyết rất nhiều công việc, thân là chủ tập đoàn trong ngành quảng cáo, giới truyền thông gọi hắn là ông trùm giải trí, xã hội thượng lưu gọi hắn người hoàng kim độc thân, mỗi ngày trong công ty hắn đều làm việc từ sáng tới nửa đêm, với thời tiết lại khắc nghiệt đến vậy, vốn tính tình của hắn đã không tốt nay còn tệ hơn nữa.

Kỳ thực hắn không quan tâm đến tiền bạc của mình tài khoản ngân hàng còn lại bao nhiêu, tài sản giảm đi vài phần. Hắn từ bỏ ban hội ra ngoài với hai bàn tay trắng. Làm cho người ta có cảm giác xô cùng phẫn nộ! Ban đầu hắn ra đi không một đồng dính túi, mọi người đều nghĩ hắn làm như vậy là không đáng giá.

Sáng nay, hắn mới từ Australia bay trở về nước, vừa xuống máy bay, đã gặp Kha thư ký đang đợi mời đến nơi đại công trường đang thi công.

Lôi Ngự Phong khó chịu khi đối mặt với đám phóng viên hỏi liên tục về sinh hoạt cá nhân của hắn, mọi người liên tiếp hỏi về hắn. Cùng lúc này, có ánh đèn flash mọi ánh mắt điều hướng đến có một người từ công trường đi ra, Lạc Dịch cầm điện thoại đi đến.

Lạc Dịch là CEO, hắn giải quyết công việc rất nhanh chóng và hiệu suất cao, mang công việc ba ngày vừa qua nói lại một cách tỉ mỉ cho Lôi Ngự Phong, đây  vốn là công việc của thư ký tổng giám đốc, Kha thư ký xui xẻo vừa mới bị tổng giám đốc la, đánh chết cũng không nguyện ý ở lại lấy trứng chọi với đá. Thân là CEO của tập đoàn Lôi Đình, Lạc Dịch chỉ phải tự thân giải quyết.

Trên đường Lôi Ngự Phong có ý đồ tắt điện thoại, đáng tiếc không thể thực hiện, Lạc Dịch so với bất luận kẻ nào đều không thể qua mặt, cuối cùng còn lớn tiếng uy hiếp nói:

“Tổng giám đốc, nếu cậu tính chạy trốn, tôi nguyện ý cùng cậu so tốc độ một chút.”

Bọn họ thường thường đấu với nhau như đánh tennis, đánh phác khắc, lên núi, trượt tuyết, lướt sóng...... Không thể tưởng tượng được Lạc Dịch có dự tính cùng hắn đấu trận ai rời khỏi thương trường với tốc độ nhanh nhất? Lôi Ngự Phong thấp giọng mắng, nhưng trong lòng có một chút lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.