Đáng tiếc, Quan Dạ Kì cũng không còn mặt mũi, càng không ngừng thay chính mình biện giải nói: “Y Nông, tôi thực sự không phải đồng mưu, chúng ta quen biết nhau cũng không phải một ngày hai ngày, loại chuyện vô sỉ đó, chỉ có chồng cô mới nghĩ ra, tôi làm sau cùng với cậu ấy diễn chứ? Cô nói có phải hay không?”
Trong phòng Nguyễn Y Nông một trận dở khóc dở cười.
Mà Lạc Dịch lúc này anh lại dẫn một người khác đến.
“Xin chào, Lôi phu nhân. Tôi là Tô Hợp Hoan.” Một người phụ nữ âm thanh nhỏ nhẹ, ở ngoài cửa cố gắng nói vào.
“Cô có cảm thấy tên của tôi thật quen tai đúng không? Tôi chính là người hành hung Lôi tổng, tôi vừa ký hợp đồng Edie, tôi cũng quen biết Roger......”
“Nói trọng điểm.” Một âm thanh lạnh nhạt đánh gãy lời cô, đó là tiếng của Lạc Dịch.
“Biết rồi mà, cũng sắp nói đến...... Lôi phu nhân, nói cho cô nghe, tôi cùng Lôi tổng hoàn toàn không có một chút quan hệ, tay cũng chưa nắm qua, ăn cơm cũng là ăn cơm bình thường, trừ bỏ thời điểm phóng viên chụp hình, ngẫu nhiên đứng gần một tí mà thôi, trên báo nói cái gì ăn một bữa cơm mấy trăm vạn, nào có chuyện nào tốt như vậy! Ngay cả việc bị thương đó là anh ấy cầu xin tôi làm vậy, khẩn cầu tôi lấy bình hoa đập vào đầu anh ấy choáng ván, vì thế tôi còn bị cảnh sát mang đi. Tôi có thể thề với trời, người đàn ông như vậy tôi không thích, anh ấy hung dữ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-loi-ngu-phong/1988413/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.