Đầu tháng chín, trường đại học khai giảng. Thành tích thi đại học của Ngu Trà rất cao, chỉ đứng sau Lục Dĩ Hoài, tuy hai người suy nghĩ không giống nhau, ngành học cũng không giống nhau. Nhưng cuối cùng khi chọn trường vẫn không hẹn mà chọn cùng một nơi. Có lẽ là do ăn ý. Đại học không ở thành phố Ninh, đời trước cô không học đại học, đời này Ngu Trà cũng giống như những tân sinh viên khác, trước khi điền nguyện vọng cũng đã tìm qua điều kiện ngôi trường trong mộng của mình. Sinh viên trường này năm nay rất may mắn, có ký túc xá mới, có phòng bốn người, có phòng một người, cơ sở vật chất không thiếu thứ gì. Vì trường học không bắt buộc sinh viên phải ở kí túc xá nên Ngu Trà không lo Lục Dĩ Hoài sẽ làm gì hết, tiếc rằng cô đã suy nghĩ quá đơn giản. Một ngày trước khi khai giảng, khi Lục Dĩ Hoài đang xử lý vài việc, không chút để ý nói: “Anh đăng ký phòng một người cho em.” Lúc đó Ngu Trà đang nói chuyện phiếm với Lâm Thu Thu, thành tích đời này của Lâm Thu Thu tốt hơn đời trước rất nhiều, có thể nói là phát huy vượt xa người thường. Cô lập tức nói, “Không được là phòng đơn.” Ngu Trà có thể tưởng tượng được, nếu cô ở phòng đơn, chắc chắn Lục Dĩ Hoài sẽ thường xuyên qua đó! Lục Dĩ Hoài quay đầu lại, “Không muốn?” Ngu Trà êm ái nói: “Ở một mình không thú vị, nếu ở phòng bốn người sẽ có thể quen được bạn mới, có thể cùng nhau đi học.” Đây là lý tưởng sống ở đại học của cô. Lục Dĩ Hoài nhìn mắt cô, trong lòng mềm lại, mở miệng nói: “Được.” Ngu Trà cong mắt, nhoẻn miệng cười, “Lục Dĩ Hoài, anh đừng lén làm gì đấy, nếu không em sẽ không vui.” Từ khi hiểu rõ tâm ý của nhau, gan của cô đã lớn hơn được một chút. Lục Dĩ Hoài híp híp mắt, “Ừm.” Ngày khai giảng, thời tiết sáng sủa, không nóng nực, Ngu Trà báo danh sớm hơn Lục Dĩ Hoài, đúng lúc hôm đó Lục Dĩ Hoài cũng muốn đến công ty làm vài chuyện nên đã ngồi xe trong nhà đi. Trong trường người đến người đi rất nhiều, không ít người nhìn thấy chiếc xe đó, không kiềm được nhìn nhiều thêm một chút, đại học chính là một xã hội thu nhỏ. Các học trưởng ở chỗ báo danh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xuống xe, mắt đã sáng lên, chính sửa lại quần áo một chút. Kết quả ngay sau đó, phía sau cô gái xuất hiện một vệ sĩ cao to, bọn họ cho rằng đó không phải là bạn trai bởi vì cảnh trước mắt không khác gì so với trong phim. Vừa nhìn là biết không bình thường! Ngu Trà không biết vì sao các học trưởng giúp cô báo danh mặt mày đều rất ủ rũ, nghi hoặc bước đến kí túc xá. Trong phòng đã có hai người, một người đang trải giường, một người đang uống nước, một người còn lại chắc vẫn chưa đến. Ngu Trà vào cửa trước, để vệ sĩ đứng bên ngoài chờ. Cũng không biết Lục Dĩ Hoài tìm được người này ở đâu ra, tên là Giang Nguyên, thoạt nhìn thật sự rất có khí thế, lúc nãy trên đường có một người thích đọc truyện tranh của cô, thiếu chút nữa đã bị dọa đến mức không dám tiến lên xin chữ ký. Sợ dọa đến các bạn cùng phòng, cô tự mình đẩy hành lý vào ký túc xá. Cô gái đang trải giường chỉ nhìn thoáng qua rồi thu mắt, không nói một lời. Cô gái tóc ngắn đang uống nước thì cười cười, “Xin chào, tôi tên là Lâm Phiên.” Ngu Trà cười cười, “Tôi tên là Ngu Trà.” Lâm Phiên nghĩ nghĩ, đột nhiên lớn tiếng, “A! Tôi nhớ rồi, vừa nãy còn thấy cậu nhìn quen quen, có phải cậu đã từng tham gia một show thực tế hay không?” Lời này vừa nói ra, nữ sinh trải giường cũng nhìn qua đây. Ngu Trà nhấp môi cười: “Cũng không phải như vậy, chỉ là người khác quay trúng tôi thôi.” Lâm Phiên lại không thấy vậy, mặc dù cô ấy không xem hết chương trình, nhưng những thứ cần nhìn vẫn nhìn rồi, “Cậu đẹp như vậy, bạn trai cậu cũng thật soái.” Ngu Trà cũng không phủ nhận. Cô lấy đồ ra từ trong hành lý, ký túc xá được thiết kế phía trên là giường, bên dưới là bàn, rất nhiều đồ đạc không phải do cô tự mua, đều là Lục Dĩ Hoài một tay an bài. Còn những thứ như đồ trang điểm thường dùng là cô đã đi mua khi đi dạo phố với Lâm Thu Thu và Thượng Thần. Các loại chai lọ được bày ra, nữ sinh tóc dài trải nệm lúc nãy đúng lúc xuống giường, nhìn thấy các loại nhãn hiệu được đặt lung tung, đôi mắt hơi chuyển. Ngu Trà sắp xếp thật gọn gàng rồi lại chuẩn bị nệm giường. Tuy là lần đầu tiên, nhưng cô đã tập luyện trong đầu rất nhiều lần, vô cùng thuần thục, sau khi xong hết đã là một tiếng sau. Giang Nguyên bước vào từ bên ngoài, thấp giọng nói: “Thiếu gia nói ngài ấy đã đặt nhà hàng, có việc muốn nói, đang trên đường đến đón ngài.” Ngu Trà gật gật đầu. Ngay lúc người còn lại cũng đã đến, cười chào hỏi, tên là Lương Vũ. “Tối nay tôi mời khách, đến Thanh Phong Các, tôi đã đặt bàn.” Cô gái tóc dài tên Tô Hạ, ngẩng cằm mở miệng, trong giọng nói có chút kiêu căng. Lâm Phiên cười đồng ý. Lương Vũ do dự trong chốc lát, cũng nói: “Đúng lúc tối nay cũng không có chuyện gì, tôi cũng đi, tối nay cậu phải chi rất nhiều đó, Thanh Phong Các chính là nhà hàng bậc nhất đế đô, người bình thường không thể vào đâu.” Vừa dứt lời, nụ cười của Tô Hạ càng tươi hơn, cô ấy rất vừa lòng lời của Lương Vũ, nhìn Ngu Trà, “Cậu cũng đi đi.” Ngu Trà có chút rối rắm. Cô vốn dĩ muốn đáp ứng, kết quả lại nghĩ đến Giang Nguyên đã nói Lục Dĩ Hoài qua đây đón cô, không thể bỏ hắn một mình được. Ngu Trà nói: “Xin lỗi, tối nay mình có việc bận.” Biểu cảm Tô Hạ cứng lại, “Không đi thì thôi.” Cô ấy không quen biết Ngu Trà, nhưng nghe Lâm Phiên nói, hình như còn từng lên TV, trách không được gương mặt xinh đẹp như vậy, làn da trắng nõn gần như phát sáng. Trong lòng Tô Hạ hơi khó chịu, cô ấy là người đế đô, từ nhỏ đã được chiều chuộng sủng ái, ở trường cũng là công chúa nhỏ. Ngu Trà cũng không giải thích, chỉ cười cười. Trải qua mấy tiếng đồng hồ, cô cũng đã hiểu sơ tính cách của bạn cùng phòng, Lâm Phiên khá đỉnh đạc, Lương Vũ có tâm tư tỉ mỉ, Tô Hạ có hơi kiêu ngạo. Khá giống với Ngu Minh Nhã trước kia. Nghỉ hè, Ngu Minh Nhã đã bước vào thế giới hoàn toàn khác, cô ta không thi đậu đại học trọng điểm, chỉ vào được một trường bình thường, tương phản với hình tượng của cô ta trên Weibo. Trần Thanh Mai thì xuất sắc hơn một chút, hai người so sánh với nhau, người nhà họ Ngu đã bắt đầu xem trọng Trần Thanh Mai, hiện tại cô ấy cũng đã đổi tên thành Ngu Thanh Mai. Ngu Minh Nhã gây sự, làm tình cảm của Trần Mẫn Quyên đối với cô ta càng phai nhạt, cô ta học được ngoan ngoãn, bắt đầu lấy lòng Trần Mẫn Quyên. Bây giờ Ngu Minh Nhã không còn gì cả, một khi rời khỏi Ngu gia sẽ không còn là bạch phú mỹ, cô ta không chịu nổi, cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Công ty của Ngu gia cũng đang liên tục gặp sự cố. Chạng vạng, Lục Dĩ Hoài đã đến trường. Ngu Trà nhận điện thoại, trả lời những vấn đề của hắn, “… Em còn ở ký túc xá, ừm, bạn cùng phòng đều rất được a.” Tô Hạ đang trang điểm lại, vểnh tai nghe ngóng. Không biết người bên kia nói gì đó, cô ấy nhìn thấy Ngu Trà mím môi cười, bộ dáng thẹn thùng, Tô Hạ bĩu môi. Ngu Trà cúp điện thoại, nói với Lâm Phiên, xoay người đi ra ký túc xá. Cô vừa ra khỏi lý túc xá, Tô Hạ lập tức bỏ bông dặm phấn xuống, cao giọng nói: “Đến giờ rồi, chúng ta đi ăn đi.” Lương Vũ và Lâm Phiên không có dị nghị gì. Ba người cùng nhau đi ra ký túc xá, đúng lúc gặp Ngu Trà, Lâm Phiên và Ngu Trà chào hỏi nhau, cả nhóm cùng nhau đi. Vừa mới xuống tầng trệt ký túc xá, đã thấy các nữ sinh đang nghị luận sôi nổi ngay cửa, hình như đang thảo luận gì đó, vô cùng hưng phấn. Vừa ra khỏi cửa, Tô Hạ khá cao nên thấy được cách đó không xa là một chiếc siêu xe, một người đang đứng bên cạnh, hình như đang đợi ai đó. Hôm nay Lục Dĩ Hoài từ công ty trực tiếp qua đây, mặc tây trang, vẫn là cái cà vạt cô đã thắt hồi sáng, thành thục lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy, đứng bên cạnh xe, còn hấp dẫn hơn so với trong tạp chí. Lâm Phiên oa một tiếng, nhìn Ngu Trà. Cô ấy đã thấy Lục Dĩ Hoài trong chương trình, giờ phút này nhìn thấy hai người thật đều đứng trước mặt, không biết vì sao lại có cảm giác giống như đang theo đuổi thần tượng. Lương Vũ cũng kinh ngạc nói: “Có phải là chờ bạn gái không?” Dường như có phát hiện, Lục Dĩ Hoài nhìn qua, đối diện với Ngu Trà, không dời tầm mắt nữa. Cho dù đã vô số lần như thế, Ngu Trà vẫn cảm thấy đỏ mặt. Nhìn thấy cô ngượng ngùng, Tô Hạ chỉ thấy buồn cười, “Cậu đỏ mặt cái gì, chẳng lẽ người ta đang đợi cậu a.” Ngu Trà chưa hiểu lý do cô ấy nói vậy. Lâm Phiên không nhịn được hỏi: “Tô Hạ, cậu có xem chương trình 《 Trao đổi nhân sinh 》 chưa?” “Chưa xem.” Tô Hạ thuận miệng đáp, “Không phải chương trình nào mình cũng xem, mình chưa bao giờ xem loại chương trình giả dối này.” “Á.” Lâm Phiên bị cô ấy châm biếm cũng không thấy gì, chỉ thấy càng kì quái, “Vậy cậu không biết cũng bình thường.” Tô Hạ nhìn cô ấy, “Cậu đang nói gì?” Không để Lâm Phiên mở miệng, cô ấy lại nói: “Mình đã gặp qua rất nhiều đàn ông như vậy, hoặc là giả vờ có tiền, hoặc là phú nhị đại chính hiệu, tôi thấy biểu tình của hắn, chắc hẳn là người mặt than.” Tô Hạ quay đầu, “Tôi khuyên cậu đừng tự đi rước lấy nhục.” “…” Ngu Trà mặt không biểu cảm đáp, “Ừm.” Cô nghe hai người nói chuyện cảm thấy rất thú vị, nghe đến chương trình trong miệng người khác nói ra, cảm giác rất kỳ diệu. Nhất là khi đánh giá Lục Dĩ Hoài là người mặt than. Tô Hạ hừ một tiếng, cũng biết cô không nghe vào. Ngu Trà cũng không giải thích, bước nhanh lên phía trước, mới đi được một nửa đã bị Lục Dĩ Hoài kéo đi. “Bạn cùng phòng không tốt như em nói.” Lục Dĩ Hoài nói. Hắn chỉ nhìn lướt qua, đã nắm được cơ bản. Ngu Trà nói: “Không tốt chỗ nào, đều rất bình thường.” Lục Dĩ Hoài nói: “Anh không bình thường?” Ngu Trà cười cười, khóe môi dịu dàng, không trả lời vấn đề này, mà hỏi: “Sao tối nay anh lại muốn ăn với em.” Lạnh lùng trên mặt Lục Dĩ Hoài phai nhạt đi, “Nhà ăn trong trường không tốt.” Ngu Trà: “…” Sau mười tám tuổi, Ngu Trà như một đóa hoa đến mùa, đột nhiên bung nở, càng ngày càng đẹp, dung nhan khuynh thành. Lục Dĩ Hoài luôn nhìn không thấy đủ. Cuối cùng lại sợ cô rời xa mình, nên mạnh mẽ đem cô giam cầm trong thế giới của bản thân, xung quanh đều có bóng dáng của hắn, để cô không bỏ hắn đi. Ngu Trà xoay người vẫy tay với đám bạn củng phòng đang kinh ngạc của mình. Đến khi chiếc xe kia rời đi, Tô Hạ mới lấy lại tinh thần, không thể tin được: “Cứ như vậy thông đồng với nhau?” Lúc nãy các cô không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện. Ánh mắt Lương Vũ lấp lánh, nhỏ nhẹ mà nói: “Gióng trống khua chiêng như vậy thật không tốt, vẫn còn là sinh viên…” Lâm Phiên không hiểu, “Gióng trống khua chiêng?” Lương Vũ do dự mở miệng: “Người lúc nãy đi xe xa xỉ, mặc dù nhìn rất trẻ, nhưng chắc là người trong xã hội, Ngu Trà vừa mới vào đại học.” “……” Lâm Phiên nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng: “Người lúc nãy cũng là sinh viên giống chúng ta.” Thấy biểu tình khiếp sợ của hai người, cô ấy cảm thấy rất thỏa mãn, bổ sung nói: “Thật ra bọn họ đã biết nhau từ cấp ba. Đúng rồi, cậu lên Weibo tìm “Trà Trà” có thể nhìn thấy quan hệ hàng ngày của bọn họ.” Tuy Trà Trà không nói rõ, nhưng cô ấy cảm thấy truyện tranh đó là cuộc sống hàng ngày, ngọt ngào ê ẩm, mang theo hơi thở ái muội. “Đúng rồi, chương trình thực tế 《 Trao đổi nhân sinh 》đó, hai người bọn họ đã từng lộ mặt, rất nhiều người là fan cp của họ.” Lâm Phiên hỏi: “Các cậu biết fan cp là gì không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]