Cả người Uông Học Hoa đều sững sờ tại chỗ.
Cho nên vừa nghe được tiếng mở cửa ở phía sau thì nước mắt nước mũi đã ào ào chảy ra, còn nghĩ rằng là thầy cô, quay đầu lại kêu một tiếng: "Cứu ----"
Nhìn thấy là Ngu Trà thì chữ "mạng" đã nằm lại ngay trong cổ họng.
Cậu ta cảm thấy ai cũng có thể cứu cậu ta, dường như chỉ có Ngu Trà là không khả quan cho lắm vì dù sao thì việc này vốn là cậu ta đã bẫy cô.
Thật ra cậu ta không có ấn tượng gì với Ngu Trà nhưng cho đến tận ngày hôm qua nhìn thấy mấy bức ảnh kia trên Weibo, dáng vẻ xinh đẹp kia nhanh chóng đã khơi gợi lên ý nghĩ này của cậu ta.
Cho nên khi Uông Học Hoa nghe đến đánh cược thì biết thời biết thế. Theo như cậu ta biết, Ngu Trà chưa yêu đương lần nào, theo đuổi một cô gái thanh thuần như vậy, nhất định sẽ rất dễ đuổi theo.
Kết quả là bị vả mặt.
Ngu Trà cũng không thèm nhìn cậu ta, trực tiếp đóng cửa lại, giọng nói cũng mềm mại, "Hôm nay thầy giáo có nói gì không vậy?"
Người cô hỏi chính là Lục Dĩ Hoài.
Uông Học Hoa lại bắt đầu khóc ròng, mới vừa bị mất hai cái răng nên lúc nói chuyện liền bị đớt, mơ hồ liên tục nói lời xin lỗi rồi bị Tần Du ấn xuống một cái, nói hết toàn bộ chuyện mình từng làm ra.
Lúc này Ngu Trà mới biết cậu ta ghê tởm đến như vậy.
Lục Dĩ Hoài tựa vào ghế rồi nhìn về phía Ngu Trà, giọng nói trầm thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-giao-ba/1275475/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.