Chương trước
Chương sau
Trên mặt đất, Uông Học Hoa thấy trước mắt mình toàn là ngôi sao rồi lại choáng váng, trong miệng máu me đầm đìa, chóp mũi đều là mùi máu tanh. Đây là lần đầu tiên cậu ta trải qua chuyện như thế này, có cảm giác như bản thân mình sắp chết vậy.
"... Cậu... cậu không thể giết người...." Cậu ta bò lên phía trước, khó khăn mở miệng nói: "Cậu không dám giết tôi..."
Uông Học Hoa chưa từng đối đầu trực tiếp với Lục Dĩ Hoài, chỉ nghe người khác nói anh hung tàn táo bạo. Cậu ta cũng không tin là thật mà cảm thấy đó là do nhà họ Lục chống lưng nên người khác không dám đắc tội thôi.
Giờ khắc này Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, khí thế rất doạ người giống như ác quỷ từ địa ngục trong bóng đêm, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Suýt nữa Uông Học Hoa đã không thở nổi.
"Cậu có thể nói lại lần nữa."
Bỗng nhiên Lục Dĩ Hoài cong môi mang theo một chút nguy hiểm, dùng gậy đụng lên mặt Uông Học Hoa một cái.
Cái lạnh lẽo kích thích cho cả người Uông Học Hoa run lên.
Ngu Trà phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng đi đến nắm chặt cây gậy kia, giọng nói có chút run rẩy nhưng cô vẫn cố nói cho đầy đủ câu: "Không cần đâu."
Không muốn vì người như thế mà tay phải nhuốm máu tươi.
Đời này cô muốn bù đắp cho Lục Dĩ Hoài, chỉ là một tên cặn bã mà thôi nên có rất nhiều biện pháp để trừng trị, loại thương tích này cho kẻ địch tự huỷ diệt mười nghìn tình huống chính là kế sách tốt nhất.
Lục Dĩ Hoài yên lặng nhìn cô một cái.
"Lục ca, đừng kích động đừng kích động." Tần Du ở phía sau chen lên phía trên, "Có nhiều thời gian để giáo huấn tên tiểu tử này, cậu đừng quá kích động."
Tô Ngọc cũng lấy cây gậy ném ra phía xa rồi quát lớn mấy người vây xem: "Có gì đáng xem không, về lớp hết cho tôi, nếu các người lại nhìn đến chỗ này thì các người cũng có thể nếm thử mùi vị này."
Cậu đe doạ như thế nên bạn học vây xem đều dồn dập chạy đi xa.
Chắc là động tĩnh của nơi này quá lớn nên thầy cô cũng nghe được, lúc đi đến đây thì nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Uông Học Hoa, nhanh chóng gọi lên: "Nhanh gọi 120 đi! Còn có các em, đứng lại đó!"
Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt nói: "Cậu ta chỉ té xuống một cái."
Thầy giáo cũng là người nghe người khác kể lại, tất nhiên là sẽ không tin anh, "Lục Dĩ Hoài, trò đang ở trường học nên không thể phách lối như vậy, nếu như đụng đến mạng người thì nhà họ Lục cũng ----"
Tần Du đá Uông Học Hoa đang nằm trên đất: "Này, không phải là té xuống một cái thôi sao, răng chỉ bị gãy thôi mà lại còn nằm trên đấy, cậu muốn chết à?"
Giọng điệu của cậu mang ý nhắc nhở.
Uông Học Hoa ngồi dậy, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, nửa khuôn mặt đều dính máu, nhìn qua vừa bẩn vừa khó nhìn.
"Vị bạn học này, trước hết trò đến phòng y tế đi." Thầy giáo ôn hoà nói: "Chuyện này thầy sẽ điều tra cho rõ ràng."
Lục Dĩ Hoài hừ lạnh một tiếng.
Uông Học Hoa lại bắt đầu kinh hãi, vội vàng nói: "Thầy ơi, là em tự ngã xuống... không có liên quan đến bạn học Lục, bọn họ không có làm gì cả, là do em không nhìn đường..."
Cậu ta không dám đắc tội đến Lục Dĩ Hoài điên cuồng này nữa.
Lúc trước nghe nói một bạn nam có chức vụ cao ở trường bên cạnh chặn đường, bây giờ mấy bạn nam đó còn đang ở trong cục cảnh sát. Hơn nữa còn bị đánh một trận, tuy rằng không biết là ai nhưng bọn họ đều kêu gào là Lục Dĩ Hoài ra tay, bởi vì lúc đó bọn họ muốn đánh cướp em gái của cậu ta.
Loại đồn đại này rất dễ dàng được truyền ra.
Trước đây Uông Học Hoa không xem chuyện này là to tát, bây giờ thì có chút sợ. Nếu như Lục Dĩ Hoài muốn xuống tay với cậu ta, chỉ cần một vài chuyện thì cậu sẽ không thể xoay người được nữa.
"Sao bạn học Uông không nói rõ chuyện này một chút." Lục Dĩ Hoài lên tiếng, đuôi lông mày giương lên, "Người nào đánh cược với cậu?"
Thầy giáo càng nghe càng hồ đồ, rốt cuộc chuyện này là thế nào. Ông xem dáng vẻ của Uông Học Hoa, không giống là bị uy hiếp, nhưng cũng không có nói thật.
Ngu Trà đi lên một bước: "Thầy ạ, cậu ấy đánh cược với người khác, chuẩn bị đi lừa dối tình cảm của các bạn nữ khác, ảnh hưởng đến việc học hành."
Vừa nói như thế, lúc này ánh mắt của thầy giáo nhìn Uông Học Hoa đã bắt đầu trở nên không đúng.
Ảnh hưởng đến học tập là chuyện lớn, nhất là lớp mười hai, việc học mà bị ảnh hưởng thì cả đời này có khả năng sẽ bị phá huỷ.
Uông Học Hoa mở miệng muốn phản bác, nhưng miệng cực kỳ đau nên một chữ cũng nói không được, dù sao thì lời Ngu Trà nói xác thật là lời nói thật.
"Được rồi, thầy sẽ điều tra việc này." Cuối cũng thầy giáo kết luận: "Vị bạn học này đến phòng y tế kiểm tra, còn các em sẽ do giáo viên chủ nhiệm xử lý, đừng nghĩ sẽ nói dối."
Ngu Trà nhìn về phía Lục Dĩ Hoài, trong ánh mắt đều là sự lo lắng.
"Chị dâu nhỏ hãy yên tâm." Thầy giáo vừa đi, Tần Du liền cợt nhả, "Không có chuyện gì đâu."
Ngu Trà gật đầu, lấy mấy viên kẹo ở trong túi ra, bỏ vào tay anh rồi nói: "Lần sau không nên làm vậy nữa."
Lục Dĩ Hoài không có đồng ý với cô, mà là nói: "Cậu về lớp đi."
Ngu Trà suy nghĩ một chút, "Ừ."
Bọn Tần Du nhìn thấy mấy viên kẹo này, mở to mắt nhìn. Thì ra trước đây không cho bọn họ ăn là vì đây là Ngu Trà cho, khó trách lại xem như là bảo bối.
Tính chiếm hữu cũng thật là mạnh.
-
Có rất nhiều người nhìn thấy chuyện xảy ra ở lầu một cho nên khi tiết tự học tối chưa kết thúc mà cả trường đã biết hết rồi.
Có điều, theo lời bọn họ truyền ra thì chuyện đó đã biến thành một phiên bản mới.
Theo lời đồn, Uông Học Hoa bị Lục Dĩ Hoài đánh cho gần chết, máu chảy đầy đất, mất nửa cái mạng. Sau đó còn có bằng chứng xe cấp cứu 120 đến đây, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Sau lần này, hình tượng của Lục Dĩ Hoài lại trở nên đáng sợ hơn, còn thâm sâu hơn so với lúc chưa tàn tật, thậm chí bọn họ cảm thấy có khả năng anh đã bị bóp méo tâm lý.
Đương nhiên là bọn họ không dám nói ra những lời này mà chỉ có thể nghi ngờ và thầm nghĩ.
Có một bài đăng nặc danh trên Tieba có liên quan đến việc này, nhưng cũng có mấy người lớn mật bắt đầu đánh giá việc này.
"Nghe nói là Uông Học Hoa tự mình tìm chỗ chết, đúng thật là đáng đời."
"Nhưng mà cũng không cần phải độc ác đến thế, 120 cũng đã đến rồi..."
"Tớ gặp được Uông Học Hoa ở phòng y tế, trên mặt cậu ấy đều là máu, nhìn rất đáng sợ, làm tớ sợ muốn chết."
"Như thế thì chúng ta sẽ không bị trả thù đấy chứ?"
Đến đây thì bài đăng im bặt đi, tuy rằng bọn họ nặc danh nhưng vẫn sợ bị trả thù. Cuối cùng chủ topic đứng ra xoá bài đăng, còn nói sau này không sử dụng tài khoản này nữa.
Ở trong phòng học, Ngu Minh Nhã cũng nghe được hết toàn bộ quá trình.
Mới vừa tan học, bọn chị em lại bắt đầu bàn tán với nhau: "Lục Dĩ Hoài cũng thật tàn nhẫn, cũng may chúng ta không có làm gì với cậu ấy, thật là đáng sợ."
"Cái tớ tò mò là Uông Học Hoa ra tay với Ngu Trà thì không có liên quan đến Lục Dĩ Hoài, nhưng mà sao cậu ấy lại tức giận đến vậy."
"Chẳng lẽ Ngu Trà đã câu được Lục Dĩ Hoài rồi." Trương Tuyết nói xong rồi nhìn về phía Ngu Minh Nhã, "Minh Nhã, cậu biết gì không?"
Vẻ mặt Ngu Minh Nhã nhàn nhạt, "Tớ cũng không biết."
Bàn tay cô ta đặt dưới bàn đã siết chặt thành nắm đấm, không ngờ hôm nay Lục Dĩ Hoài lại ra mặt vì Ngu Trà. Nếu như lúc trước người đi nhà họ Lục là cô ta thì có thể cô ta đã được bảo vệ rồi không?
Ngu Minh Nhã lại nghĩ đến vết thương trên cổ tay của Ngu Trà, rất nhanh đã bỏ qua suy nghĩ này. Không được, Lục Dĩ Hoài vẫn là một tên điên.
Cô ta không thể làm hỏng tương lai của chính mình.
Ngu Minh Nhã suy nghĩ một chút rồi lấy đồ ăn mới mua hôm nay trong hộc bàn ra, sau đó nói với Trương Tuyết: "Tớ muốn đi xem em gái, các cậu đi không?"
"Minh Nhã cậu cũng thật tốt quá." Trương Tuyết nhanh chóng nói: "Tớ đi, tớ sẽ giúp cậu chụp ảnh rồi đăng lên Weibo, cho người khác thấy được bộ mặt thật của em gái cậu."
Bọn họ biết rõ "Trà Trà" trên hot search weibo.
Đôi mắt Ngu Minh Nhã sáng ngời.
Đúng là cô ta không nghĩ đến việc này. Bởi vậy, trái lại tung ra ngoài có thể tăng được hình ảnh quan tâm em gái, đến lúc đó có thể thu hút được một làn sóng người hâm mộ mới.
Có điều Ngu Minh Nhã giả vờ từ chối, "Trương Tuyết, làm vậy là không được, em gái có xấu thì em ấy vẫn là em của tớ."
Cô ta rất rõ tính cách của Trương Tuyết, chỉ cần nói dỗi thì Trương Tuyết sẽ bị kích thích, nhưng thay vào đó sẽ làm theo phương án ban đầu.
Đúng như dự đoán, Trương Tuyết bĩu môi nói: "Đi thôi."
Lúc hai người đi đến lớp năm, trong lớp vẫn còn không ít người. Ngu Minh Nhã thấy Ngu Trà đang ngồi nên bảo người ta gọi Ngu Trà ra ngoài.
Ngu Trà vừa quay đầu lại đã thấy cô ta, trực tiếp từ chối: "Em muốn đọc sách nên đừng quấy rầy em, chị không muốn học nhưng em thì rất muốn học."
Ngu Minh Nhã: "..."
Học tập sao?
Cô ta đứng bên ngoài có chút lúng túng, lại bị Ngu Trà chọc cho tức. Trong mắt cô ta, Ngu Trà đã không giống với Ngu Trà của lúc trước, được nhà họ Lục nuôi rất tốt, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp.
Bỗng nhiên Ngu Minh Nhã cả kinh.
Lúc này Ngu Trà đã xinh đẹp đến trình độ khiến người ta không thể dời mắt được. Một cái nhíu mày một nụ cười thôi cũng làm cho người ta say đắm, nhan sắc khuynh thành dần lộ ra theo năm tháng.
Trong mắt Ngu Minh Nhã tràn ngập sự đố kỵ.
Lúc Ngu Trà được nhận nuôi về nhà, cô ta đã cảm thấy địa vị của mình sẽ bị uy hiếp. Lúc nhỏ khuôn mặt ấy đã đẹp, sau khi lớn lên còn hơn vậy, vì thế không một ai sẽ bỏ qua.
Bây giờ cũng đã phát ra rồi.
Ngu Minh Nhã hít sâu một hơi, quay lại nói với bạn học ngồi bên cửa sổ: "Bạn học, nếu em gái không muốn gặp tớ thì phiền cậu giúp tớ đưa cái này cho con bé, làm ơn cậu đấy."
Cô ta làm ra vẻ nũng nịu nhờ giúp đỡ, kết hợp với một nụ cười làm cho bạn nam ấy nhanh chóng đỏ mặt, "Được, được, tớ biết rồi."
Ngu Minh Nhã nhìn cậu đỏ mặt, trong lòng "Xì" một tiếng, sau đó mới lượn lờ đi khỏi lớp Năm quay về lớp học của mình.
Trên đường về lớp cô ta lơ đãng hỏi: "Trương Tuyết, cậu chụp được chưa?"
Trương Tuyết căm giận nói: "Ngu Trà không ra ngoài, cái gì tớ cũng chưa chụp được, đúng thật là chưa từng thấy người nào như vậy!"
Phế vật!
Ngu Minh Nhã rất muốn mắng cô ta, Ngu Trà không đi ra thì không thể ghi âm lại được à?
Lãng phí cơ hội một cách vô ích.
"Thật đúng là Ngu Minh Nhã sẽ không buông tha cho bất cứ cơ hội nào có thể làm cho bản thân cậu ta nổi tiếng." Lâm Thu Thu mắng chửi nói: "Giống như là muốn cho người ta biết cảm giác lúc nào cô ta cũng tồn tại."
Thượng Thần nói: "Ai bảo cậu ta tạo hình ảnh nữ thần đâu."
Không đào sâu vào mấy chuyện nhỏ nhặt kia một chút thì nhân cách của cô ta cũng có thể bị xem là giả tạo, đến lúc đó người hâm mộ của cô ta sẽ bỏ chạy khắp mọi nẻo đường.
Ngu Trà chia đồ ăn cho mọi người, "Các cậu ăn đi."
Lâm Thu Thu lo lắng nói: "Trong đó sẽ không có cái gì đúng không?"
Ngu Trà khẽ mỉm cười, "Không đâu, nếu Ngu Minh Nhã muốn giả vờ giả vịt thì sẽ không dám trắng trợn mà bỏ cái gì vào đâu, bị tra ra được thì chị ta lại càng thảm."
"Trà Trà, cậu thật thông minh." Lâm Thu Thu khen.
Ngu Trà mím môi không nói.
Nếu như cô thông minh thì đời trước cô đã không bị nhà họ Ngu xoay quanh như vậy, có điều cô chỉ sống hơn một đời so với người khác mà thôi.
Lớp Sáu, một đám cầm đầu đang lo lắng sợ hãi, sợ Uông Học Hoa sẽ khai bọn họ ra nhưng khi nghe được Uông Học Hoa không nói gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng đi nói khắp nơi, bọn họ không thể biết được chúng ta." Một người trong đám con trai nhỏ giọng nói, "Ngậm mồm cho chặt lại, ai mà tiết lộ ra thì coi chừng tao."
Một bạn nam khác nơm nớp lo sợ nói: "Đương nhiên rồi, ai mà dám nói ra, mong là Uông Học Hoa kín miệng một chút.
Nói là nói như vậy chứ trong lòng bọn họ vẫn không yên tâm.
Hai bạn nam đang thở dài chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh, chớp mắt thấy được một bóng người ở cửa lớp thì nhanh chóng đã bất động tại chỗ.
Không biết từ lúc nào Tần Du đã xuất hiện ở cửa sau của phòng học lớp Sáu, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, "Mấy người đánh cược với bạn học uông học hoa là ai vậy, có thể cho tôi xem một chút được không."
Trên mặt cậu còn kèm theo một nụ cười, ngữ khí lại rất dịu dàng.
Ở trong lời đồn đãi ở trường học, bọn họ không có ấn tượng gì với Tần Du cho nên bọn họ không hiểu được tính cách thật của cậu là gì.
Phần lớn bọn họ chỉ biết cậu là người làm trò hề bên cạnh Lục Dĩ Hoài, một người cà lơ phất phơ, thay bạn gái như thay áo.
Phòng học nhanh chóng đã yên tĩnh, không một ai lên tiếng.
Tần Du vỗ tay một cái, nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Không có ai hết hả, nhìn dáng vẻ của Uông Học Hoa là biết cậu ta tự đánh cược với bản thân mình rồi."
Sắc mặt hai bạn nam trong góc lớp đã trắng bệch, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
Bọn họ không ngờ chỉ mới vừa thảo luận xong thì người đã tìm đến cửa, xem tình thế này bọn họ càng cảm thấy sắp trở nên thảm hại hơn Uông Học Hoa luôn rồi.
Tuyệt đối không thể đi ra ngoài!
Tần Du liếc mắt là đã thấy được bọn họ, chẳng qua là muốn chơi đùa một chút thôi, sau khi không còn hứng thú thì sắc mặt đã lạnh xuống, "Hai bạn kia, đi với tôi một chuyến đi."
Hai bạn nam bị chỉ vào nhanh chóng nhảy dựng lên: "Cậu là ai vậy, tôi không có quen biết cậu, tôi cũng không phải là người đánh cược với Uông Học Hoa."
"Đừng không biết xấu hổ thế chứ." Tần Du cười lạnh một tiếng, tiện tay lấy một thứ gì đó qua rồi ném đến bọn họ, "Không đi thì tôi kéo cậu đi, tôi không ngại đánh người khác, vừa lúc tôi đang bị ngứa tay."
Tần Du "a" một tiếng:"Hay là các cậu muốn tự mình Lục ca lại đây mời các cậu? Đến lúc đó thiếu tayhay gãy chân thì... tôi không bảo đảm được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.