Chương trước
Chương sau
Ngu Trà nghe được giọng nói của Lục Dĩ Hoài trái tim liền run lên.
Đời trước cô không có xảy ra chuyện này nên cũng không biết là sẽ trừng phạt thế nào. Vạn nhất lại cắn cô thì nhất định Chủ Nhật này chụp ảnh sẽ nhìn thấy được.
Trở về cầu tình sao?
Kỳ thật Ngu Trà đã nhiều lần cầu xin nhiều chuyện, lúc còn sống đó cô khóc nức nở không để ý đến hình tượng mà cầu xin anh thả cô đi.
Lúc ở trên giường cũng khóc lóc xin tha.
Đời này cô vẫn chưa chân chính cầu xin qua một lần.
Trong lòng Ngu Trà có chút hoang mang rối loạn. Cô cảm thấy việc này sẽ không dễ cho qua, dù sao cô cũng biết Lục Dĩ Hoài không phải là người tốt đẹp gì.
Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
Làm thế nào đi nữa người nhà họ Ngu cũng không nghĩ tới việc Lục Dĩ Hoài sẽ tàn nhẫn như vậy, trong nháy mắt liền liên tưởng đến những tin tức ngầm được lưu truyền ra kia.
"Chuyện này... chỉ là hiểu lầm mà thôi." Ngu Lập Hoa sững sờ rồi lấy lại tinh thần, "Trà Trà, con về với Lục thiếu đi, sau này không cần phải thường xuyên trở về."
Ông ta nháy mắt với cô.
Nhìn dáng vẻ đó của Lục Dĩ Hoài, sợ là cho rằng bọn họ muốn đưa Ngu Trà về nên mới thẹn quá thành giận. Vì thế vẫn nên vội vàng đưa Ngu Trà đi đi.
Ngu Trà cũng không nói gì với lời nói phản bác của ông ta.
Rõ ràng là Trần Mẫn Quyên và Ngu Minh Nhã phải nhất quyết đưa cô về. Nếu không phải mang danh là con gái nuôi của bọn họ thì không biết khi nào cô mới trở về.
Lúc này không phải là lúc để trở mặt.
Ngu Lập Hoa đi theo sau bọn người chú Trần, nhìn chiếc xe sang kia đi xa rồi cất giọng nói: "Lục thiếu đi thong thả."
Thấy người nhà họ Lục biết mất trong bóng đêm tất cả mọi người mới không nhịn được mà thở ra một hơi dài rồi lau mồ hôi lạnh chảy trên trán.
Sau khi về đến nhà, lúc này sắc mặt của Ngu Lập Hoa đã lạnh xuống, "Có chuyện gì vậy, các người đưa Ngu Trà về đây mà không thông báo cho nhà họ Lục sao?"
Nếu như nhà họ Lục phát giận, vậy thì xong rồi.
"Cái này cũng cần nói à?" Trần Mẫn Quyên nghiêm mặt, mở miệng nói: "Dù thế nào đi nữa ở bên ngoài Ngu Trà vẫn là con gái nuôi của nhà chúng ta, về đây cũng không phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Bây giờ nó ở nhà họ Lục thì chính là người của nhà họ Lục." Ngu Lập Hoa chỉ tay, hận không thể mài sắt nên kim, "Đưa về còn không nói một tiếng, lấy tính tình của Lục thiếu thì tôi đoán việc này sẽ không đơn giản như vậy."
Ngu Minh Nhã đi đến kéo cánh tay ông ta, huơ huơ nói: "Ba, sao có thể nghiêm trọng đến thế. Hơn nữa ba xem Ngu Trà còn bị ngược đãi nữa kìa, nhìn vào là biết nhà họ Lục không có để ý đến nó rồi."
Cô ta liên tục nhìn chằm chằm vào Ngu Trà.
Cái vết thương kia nhìn như đã đóng vảy nhưng bây giờ lại bị toét ra chảy máu, nhất định là do Lục Dĩ Hoài làm cho.
Ở cùng với một tên ác ma, có thể có cái gì tốt?
"Ba, ba yên tâm đi." Ngu Minh Nhã bình tĩnh lại, "Đừng nói đến nó nữa, thật mất hứng, buổi tối vui vẻ bị phá hỏng rồi."
Ngu Lập Hoa nghĩ cũng đúng, vỗ đầu Ngu Minh Nhã nói, "Con nói đúng, có điều cũng không nên thả lỏng cảnh giác."
Ông ta nghĩ đến lúc ấy Lục Dĩ Hoài chỉ đưa mắt nhìn Ngu Trà một cái, cảm xúc cũng không có gì đặc biệt. E là không để ý đến thật, chỉ là xem như một vật phẩm mà mình chiếm hữu.
Đúng, ông ta cho rằng Ngu Trà chỉ bị Lục Dĩ Hoài xem là vật phẩm phụ thuộc mà thôi.
-
Sau khi trở lại nhà họ Lục, Ngu Trà bắt đầu kinh hồn bạt vía.
Lục Dĩ Hoài vẫn không lên tiếng chỉ là cả người anh đều toát ra một cảm xúc "Tôi cực kỳ không vui" với áp suất thấp.
"Có chuyện gì vậy?" Mẹ Vương kéo chú Trần lại, nhỏ giọng hỏi: "Có phải ông chọc cho thiếu gia tức giận rồi không?"
Chú Trần nói: "Chúng ta mới từ nhà họ Ngu về đây."
Lập tức mẹ Vương hiểu ra, vội vàng đi đến nhà nhỏ chuẩn bị hỏi Ngu Trà một chút. Nhưng cuối cùng chỉ thấy Lục Dĩ Hoài kéo Ngu Trà vào phòng của anh rồi đột nhiên cửa đóng lại.
Rung động trời vang.
Ở trong phòng, Ngu Trà đang cúi đầu do dự một lúc lâu mới mở miệng: "Lục Dĩ Hoài, cậu có muốn... ăn kẹo không?"
Cô chỉ nghĩ ra được câu nói này.
Lục Dĩ Hoài bị tức giận mà cười, "Lúc này mà cậu còn muốn cho tôi ăn kẹo, có phải cậu ngâm mình trong hũ kẹo ngoại trừ ăn kẹo thì cũng chỉ có ăn kẹo thôi sao?"
Ngu Trà bị anh phản bác nên không nói nữa.
Lục Dĩ Hoài kéo cô ngồi xổm xuống, vì thế mà nằm nhoài lên đùi anh, bị ép phải ngước đầu nhìn anh, "Cậu biết sai ở đâu không?"
Ngu Trà lanh trí nói: "Không có về nhà."
Nghe vậy, Lục Dĩ Hoài cười lạnh một tiếng, khoé môi cong lên mang theo một chút ý vị nguy hiểm, "Chỉ có cái này thôi?"
Ngu Trà suy nghĩ một chút, "Tôi không nói cho cậu một tiếng."
Tay Lục Dĩ Hoài đang đặt ở cằm cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khoé môi của Ngu Trà, cảm xúc mềm mại như tơ lụa.
Một chút Ngu Trà cũng không dám động đậy.
Sau đó cổ tay của cô bị kéo ra, Lục Dĩ Hoài lật lại rồi hung dữ nói: "Bây giờ cậu là người của tôi, ngay cả bị thương thì cũng chỉ có tôi mới có thể cho phép."
Rất ít khi anh thể hiện ra bộ dáng hung ác tàn nhẫn.
Ngu Trà mềm mại đáp: "Biết rồi."
"Đây là tôi tự mình làm." Cô lại nhỏ giọng nói: "Lục Dĩ Hoài, cậu đừng tức giận nữa."
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ như là lông chim vậy. Từng chút từng chút quét tới quét lui đầu quả tim người khác, quấy nhiễu làm lòng người xao động ngứa ngáy.
Lục Dĩ Hoài nhắm mắt lại.
Một lát sau, Ngu Trà không biết anh lấy từ đâu ra một cái đồ vật ấn lên miệng vết thương trên cổ tay cô, rồi lại bôi thuốc khử trùng lên đó, động tác vừa lưu loát lại vừa tỉ mỉ.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, truyền lên da thịt của cô.
Lỗ tai Ngu Trà không nhịn được mà đỏ lên, cúi đầu lén nhìn động tác của Lục Dĩ Hoài rồi nhìn thấy băng keo cá nhân được dán lên miệng vết thương.
Mỗi lần ngón tay thon dài đụng đến làn da, hơi thở của cô bất chợt trở nên căng thẳng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lục Dĩ Hoài vuốt ve thân thể của cô ở đời trước.
Bởi vì do cuộc sống trước kia không tốt cho nên thân thể của Ngu Trà lạnh hơn so với người bình thường, mùa đông tay chân càng lạnh lẽo, nhất định phải ôm phích nước nóng mới tốt được.
Mà Lục Dĩ Hoài lại không giống vậy, có lúc nóng có lúc lạnh. Mỗi lần đều sẽ đối lập với cô nên lúc anh ôm lấy cô làm cho cô bỏ qua không được.
Thường thường cuối cùng lại là ý loạn tình mê.
Ngu Trà càng nghĩ càng căng thẳng, sau khi xong việc đã vội vã rút tay mình về.
Lục Dĩ Hoài nhíu mày hỏi, "Cậu sợ tôi lắm sao?"
Đương nhiên Ngu Trà lắc đầu, "Không có sợ."
Cô biết Lục Dĩ Hoài sẽ không để cho cô chết, không có ai đối xử tốt với cô bằng anh. Tuy rằng không thích ở cái phương diện nào đó nhưng nói thật là cô không sợ.
Lục Dĩ Hoài híp mắt nhìn cô, "Tôi sẽ không ăn cậu."
Cậu sẽ, Ngu Trà nghĩ thầm.
Đương nhiên cô không dám nói câu này ra trước mặt được, cho nên chỉ biết gật đầu phụ hoạ cho câu nói lúc nãy của anh.
Ngu Trà nói: "Tôi thật sự không có sợ cậu."
Lục Dĩ Hoài duỗi tay sờ tóc cô, ngón tay xuyên qua mái tóc đen đối diện với ánh mặt thật lòng của thiếu nữ.
Lời cô nói chính là nói thật.
Anh tin tưởng cô.
-
Ngày Chủ Nhật, Thượng Từ Từ mang theo thiết bị đi chụp ảnh.
Địa điểm chụp ảnh là một khu vui chơi ở Ninh Thành, kiến trúc bên trong đều theo phong cách Châu Âu với màu xanh lam và hồng nhạt. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được tâm hồn thiếu nữ, vừa lúc thích hợp để mặc váy nhỏ kiểu Lolita của cô.
Sáng sớm Ngu Trà đã đi cùng với Thượng Thần.
"Chị sẽ trang điểm cho em trước." Thượng Từ Từ nói: "Những bộ trang phục này đều là đồ mới, rất sạch sẽ... da của em thật đẹp, chị thấy em không cần trang điểm cũng rất đẹp."
Các cô thuê một gian phòng nhỏ chuyên dùng để thay quần áo và trang điểm. Hiện tại có mấy bộ đồ được treo trên giá áo ở một bên, chất vải tin xảo thiết kế tao nhã, đẹp đến mức làm người không thể dời mắt.
Mấy cô gái ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thở dài nói: "Ôi, thật mong được nhìn thấy dáng vẻ Trà Trà mặc nó vào."
Ngu Trà nhắm mắt lại, "Rất nhanh là sẽ thấy được thôi."
"Cũng đợi không kịp nữa, sau khi có ảnh chụp thì tớ khẳng định cậu đẹp nhất thế giới."
Vết thương trên tay cô đã lành rồi, chụp xong bên hậu kỳ có thể photoshop nên sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lúc các cô còn đang líu ra líu ríu nói chuyện phiếm thì bên ngoài có người đẩy cửa.
"Ai ở trong đó vậy, sao lại khoá cửa?"
Một cô gái phụ trách phần hậu kỳ đứng lên, "Để tôi đi mở cửa."
Sau khi cô mở cửa thì nhìn thấy mấy cô gái mang giày cao gót, nói: "Thật ngại quá, gian phòng này chúng ta đã thuê rồi."
"Cái gì mà thuê rồi?" Một cô gái ló đầu vào xem.
Cô gái hậu kỳ không ngăn cản nhưng bị cô ta ló đầu vào liền nhanh chóng dùng cả người để chắn lại, đẩy cô ta ra ngoài không nhịn được mà nói: "Có chú ý nghe người ta nói không vậy?"
"Người nào mà không có đạo đức thế nhỉ?" Lâm Thu Thu nói vọng ra ngoài.
Mấy cô gái ở bên ngoài hừ một tiếng rồi rời khỏi cửa phòng.
Mãi cho đến khi đi xa mười mấy mét, Trương Tuyết mới lên tiếng nói: "Minh Nhã, vừa nãy tớ thấy một người giống em cậu ở trong đó."
Ngu Minh Nhã đang nhìn vào gương dặm lại lớp trang điểm, "Ai?"
"Ngu Trà chứ ai." Trương Tuyết nói: "Tớ cũng thấy Lâm Thu Thu ở đó, hình như Ngu Trà đang trang điểm, không biết là đang làm cái gì, bên trong đó còn có rất nhiều bộ trang phục."
Mấy cô gái nói: "Đều là đồ không có nhãn hiệu sao mà so sánh với Minh Nhã cao quý được, Minh Nhã của chúng ta là một Bạch Phú Mỹ."
Ngu Minh Nhã hài lòng cười, hất cằm lên.
Cô ta nghĩ rồi lại hiếu kỳ hỏi: "Mà sao em tớ lại ở chỗ này, không lẽ là có chuyện gì hay là bị người khác lừa tới rồi?"
"Cậu cũng đừng quản."
"Đáng bị lừa lắm."
Ngu Minh Nhã lo lắng nói: "Tốt xấu gì cũng là em gái của tớ."
Trương Tuyết cảm khái nói: "Minh Nhã, cậu cũng quá tốt bụng rồi. Cậu xem cậu ta có nhận lấy lòng tốt của cậu không, đừng để ý nữa hôm nay chúng ta đến đây là để đi chơi."
Các cô gái gật gù, Ngu Minh Nhã cũng phải bất đắc dĩ đồng ý.
Trong phòng, rất nhanh Ngu Trà đã được trang điểm xong. Thượng Từ Từ chọn trang điểm theo cách thiếu nữ đào hoa, màu phối mang màu sắc của một thiếu nữ. Hơn nữa Ngu Trà vẫn còn nhỏ tuổi nên nhìn như là đào yêu đã thành tinh, làm cho người khác phải cảm thấy kinh diễm.
"Trà Trà cậu thật đẹp, nhanh thay đồ đi."
"Tớ đợi không kịp nữa rồi."
Ngu Trà hé miệng cười, thay một bộ váy nhỏ. Thượng Từ Từ chỉnh sửa váy cho cô xong rồi sau đó kéo cô đi ra ngoài.
Mấy cô gái vù vù đi theo ra ngoài.
Ngu Trà đứng ở dưới lâu đài, đeo một cái túi của tiên nữ, căn bản là không tạo dáng gì nhưng đã đẹp như tranh vẽ. Hẳn là cô đã làm cho linh cảm của nhiếp ảnh gia được bùng phát cho nên tiếng chụp ảnh không hề được dừng lại.
"Gò má, đúng đúng."
"Xoay qua chỗ khác rồi cử động một chút."
"Cứ vậy nhé..."
Từng bộ từng bộ quần áo như thế cuối cùng đã qua mấy giờ đồng hồ.
Cuối cùng là một bộ váy nhỏ có thắt lưng, Thượng Từ Từ còn chuẩn bị thêm một cái tai thỏ để phối hợp, lúc Ngu Trà mang vào còn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô sờ sờ tai thỏ, tai thỏ liền chuyển động. Cô thở dài, lúc đi ra ngoài không nhịn được mà ra nơi đất trống dạo một vòng.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng người.
Lâm Thu Thu thấy cô dừng lại, "Sao thế?"
Ngu Trà xách váy, ngờ vực nói: "Hình như người mới vừa đi tới kia là Ngu Minh Nhã."
"Không phải đâu." Lâm Thu Thu cũng nhìn theo nhưng chỉ thấy được một đôi tình nhân, "Tớ không thấy, chắc là cậu nhìn lầm rồi."
Ngu Trà không nói gì, chỉ là âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia cho các cô xem ảnh, không nhịn được mà tán thưởng: "Nhìn vào tôi còn muốn mua, rất đẹp."
Có rất nhiều người ở bên ngoài đẹp hơn trong ảnh hoặc là ở trong ảnh đẹp hơn bên ngoài. Nhưng người có hai cái đều đẹp hẳn là không nhiều. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo này giống như trứng gà được lột vỏ, làm cho người ta phải nghĩ đến.
"Quá khen rồi." Ngu Trà đỏ mặt.
Mọi người vui mừng cùng nhau đi về gian phòng. Đi được nửa đường đã thấy cửa phòng bị mở toang ra, sắc mặt liền thay đổi, khoá cửa cũng đã bị hỏng.
Thượng Từ Từ là người đầu tiên xông vào, đập vào mắt đều là những mảnh vụn của quần áo, từng mảnh từng mảnh, ngay cả giá áo cũng bị ngã ở trên sàn.
Cô hét lên một tiếng: "Quần áo bị phá hết rồi!"
Ngu Trà nhanh chóng chạy đến, nhìn cảnh tượng trên đất sợ hết hồn: "Là sau khi chúng ta đi có người nào đó đã vào đây."
Chỉ là người nào sẽ cố ý cắt quần áo?
Gian phòng này được khoá cẩn thận, hơn nữa người nào đẩy cửa vào không được sẽ tự đi chỗ khác. Lúc các cô thay bộ váy cuối cùng bên trong vẫn còn rất tốt, bây giờ lại xảy ra vấn đề rồi.
Ít nhất cũng không vượt quá một giờ đồng hồ.
"Người nào lại độc ác đến thế?"
"Má nó, lần đầu tớ gặp được chuyện như này, người đó cũng quá xấu xa rồi."
Bộ váy Ngu Trà mặc lúc đến đây là cái thảm nhất, căn bản là không giống như ban đầu. Không chỉ nó bị cắt ra mà còn bị nhét vào trong thùng rác.
Được đối xử với loại đặc biệt này, cô liền nghĩ đến lúc trước khi chụp ảnh thấy được người giống Ngu Minh Nhã.
Ngu Trà bình tĩnh nói: "Chúng ta đi xem theo dõi thử xem."
"Ừ, chắc là có máy quay quay lại rồi." Sắc mặt của Thượng Thần cũng đã lạnh đi, "Nhưng mà quần áo của cậu thì sao, lát nữa sao cậu về nhà được?"
Thượng Từ Từ nói: "Nếu không em mặc cái váy này đi."
"Như vậy sao được ạ." Ngu Trà lắc đầu, tai thỏ trên đầu cũng lắc lư theo, "Cũng quá... xấu hổ đi."
Lâm Thu Thu cũng nói theo: "Sao mà không được, cậu mặc đẹp như vậy hơn nữa có nhiều người mặc váy ra ngoài mà, chút nữa sẽ lấy tai thỏ xuống cho cậu."
Nhưng thật ra là không còn biện pháp nào khác.
Ngu trà suy nghĩ một chút rồi đồng ý với ý kiến này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.