Chung Ý nhìn anh, bỗng nhiên không nói được lời nào.
Ngay cả khi mới tốt nghiệp đại học bị ban lãnh đạo nhắm đến, ném vào hiện trường vụ giết người đẫm máu để đưa tin thì cô cũng chưa bao giờ có khoảnh khắc không nói nên lời như vậy.
Khi gặp một người xấu, cô có thể khiến trái tim mình cứng cỏi hơn người xấu để chống lại người ta, nhưng cô chỉ sợ sự dịu dàng đơn thuần của người này, khiến trái tim cô đau nhức, mềm nhũn, dễ dàng sụp đổ.
Cố Thanh Hoài bật đèn pin điện thoại lên, đặt vào tay cô: "Cầm lấy."
Tầm nhìn của cô sáng lên, trong rất rất nhiều năm, nguồn sáng của cô chính là anh.
Cô nhìn Cố Thanh Hoài xách túi mua hàng lên, nhặt trái cây rơi trên bậc thang và trong góc, cầm trên tay rồi đi về phía cô.
Chung Ý đứng dậy, đầu gối rất đau, cơn đau nhức dày đặc như bị kim đâm nhưng cô cố gắng không để người khác nhận ra điều gì kỳ lạ.
Cố Thanh Hoài cao lớn, mỗi bước đi đều chậm rãi.
Còn cô cầm điện thoại di động của anh, thắp sáng từng bước đi.
Cả buổi tối một trái tim không tìm được nơi dừng chân, chậm rãi trùng xuống rơi vào vòng tay ấm áp.
Đến trước cửa nhà, Cố Thanh Hoài cúi đầu ấn mật khẩu.
Lúc anh đẩy cửa mở, đèn tủ lạnh bật sáng và máy điều hòa bắt đầu chạy.
Thế giới này được như một ngọn nến thắp sáng rồi đột nhiên trở nên sáng sủa hơn.
Ánh sáng chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/3728553/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.