Chương trước
Chương sau
Ngày 31 tháng 8 năm 2021, tại thành phố Trường Ninh.

Ánh bình minh mới ló dạng, tòa nhà đài truyền hình cao chạm tới mây, một cô gái quẹt thẻ bước vào, vội vã đi vào thang máy.

Cô có mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa thấp, lông mày thanh mảnh được tỉa cẩn thận, trên sống mũi gần gốc mũi có một nốt ruồi nhạt, màu môi nhàn nhạt, vừa nhẹ nhàng lại hờ hững.

Thang máy dừng ở tầng mười, ngay trước mắt là dòng chữ lớn "Trung tâm Phim tài liệu".

Chung Ý đi đến bàn làm việc của mình rồi đặt máy tính xuống. Đồng nghiệp gọi cô: "Giám đốc nói 9 giờ sẽ họp ở phòng họp để bàn về tập phim tài liệu tiếp theo!"

"Tôi biết rồi."

Chung Ý rót một cốc cà phê, vị đắng trên đầu lưỡi làm cô tỉnh táo: "Chủ đề là gì?"

Đồng nghiệp nở nụ cười tươi đến tận tai: "Hợp tác với Cục Cảnh sát thành phố! Chúng ta sẽ quay phim về chi đội SWAT! Uớc gì hôm nay được vào đội luôn nhỉ?"

Chung Ý khẽ mỉm cười, phản ứng bình thường.

Đồng nghiệp nhìn cô, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên.

Chung Ý có làn da trắng trong suốt, màu tóc và mắt đều nhạt, cô đeo hoa tai ngọc trai, mặc áo sơ mi trắng rộng và quần tây màu xám, dáng người mảnh mai, đi đường nhẹ nhàng, khuôn mặt mộc đẹp như thể cô không hề thuộc về thế giới này.

Có rất nhiều chàng trai theo đuổi Chung Ý, từ sinh viên đại học giao hàng dưới quán cà phê đến các nhà đầu tư tài chính mặc vest bảnh bao, nhưng cô chưa từng để mắt đến ai. Bình thường Chung Ý cũng không thân thiết với ai, hầu như không tham gia tiệc tùng với mọi người nên luôn tạo cảm giác xa cách không dễ tiếp cận.

Một đồng nghiệp hỏi: "Cô không có hứng thú với trai đẹp à?"

Ngón tay Chung Ý dừng lại trên bàn phím, trong đầu không thể không hiện lên một hình ảnh.

Bộ quân phục phẳng phiu, mái tóc gọn gàng, đuôi mắt xếch lên, lông mi dài đến nỗi khi hôn có thể sẽ đụng vào mắt cô.

Cô mở bộ phim tối qua chưa biên tập xong, bình tĩnh nói: "Không thích."

Chung Ý làm việc tại Trung tâm Phim tài liệu của đài truyền hình, công việc của cô chủ yếu là quay phim tài liệu, hiện tại giữ chức phó đạo diễn.

Quay phim tài liệu nếu nhanh thì mất vài tháng, lâu thì vài năm, dù là nắng hè chói chang hay ngày mưa tầm tã thì cũng phải giữ vững máy quay.

Đồng hồ trên điện thoại hiển thị 8h55, mắt thấy cuộc họp sắp bắt đầu, Chung Ý cầm laptop lên và bước vào phòng họp.

Phòng họp đã bắt đầu chiếu slide, màn chiếu từ từ sáng lên, trên màn hình là một đội cảnh sát đặc nhiệm trẻ tuổi, trang bị đầy đủ vũ khí.

Họ đội mũ bảo hiểm, mặc đồng phục huấn luyện màu đen, đi giày chiến đấu cảnh sát, tay cầm súng bắn tỉa kiểu 95, ánh mắt sắc bén sau kính bảo hộ khiến người ta kinh sợ, bên cạnh là một đội chó nghiệp vụ oai phong, sẵn sàng hành động.

"Chủ đề của bộ phim tài liệu mà chúng ta thực hiện lần này là đội đặc nhiệm SWAT, đơn vị hợp tác là đội chống khủng bố chi đội SWAT thuộc Cục Công an thành phố."

"Đây là đội cảnh sát tinh nhuệ, mỗi người trong số họ đều có vũ khí sắc bén."

"Chúng ta sẽ tập trung quay về người này."

Slide trình chiếu dừng lại trong ánh lửa rực cháy, một bóng người đi ngược chiều ánh sáng, trên người mặc bộ đồ chống bom EOD.

"Đây là chuyên gia gỡ bom của chi đội SWAT. Nhiệm vụ hàng ngày của anh ấy là gỡ bom."

"Một nhân tài chống khủng bố cấp cao xuất thân từ Lực lượng Cảnh sát Vũ trang, đã lập được nhiều thành tích trong chiến đấu. Sau khi giải ngũ, anh ấy được thuyên chuyển đến Cục Công an Thành phố."

"Nói chung, những người làm công việc phá bom rất dễ chết hoặc bị thương. Việc mất tay hay chân là chuyện bình thường, hệ số rủi ro không thể so sánh với các kiểu cảnh sát khác. Chuyên gia phá bom này đã thực hiện hàng trăm nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao, vô số thiết bị nổ đã được tháo gỡ."

Trên màn hình là tin tức về những lần anh thực hiện nhiệm vụ.

Trong một hội nghị quan trọng trên toàn quốc, nơi mà ngày nào cũng có hàng nghìn người qua lại, đã phát hiện một thiết bị nổ.

Cảnh sát phong tỏa hiện trường, khẩn trương sơ tán người dân, còn anh mặc bộ đồ chống bom nặng 35kg, đội mũ bảo hiểm chống bom nặng 5kg, đi ngược dòng người, một mình tiến vào tâm điểm có thiết bị nổ, chẳng khác nào đang tiến vào chỗ chết.

Tiêu đề của bản tin là: [Người anh hùng đơn độc đi ngược dòng sinh tử.]

Trình chiếu kết thúc ở đây, Chung Ý mở nắp bút, ánh mắt trong veo bình tĩnh: "Anh ấy tên gì? Cục Công an thành phố không đưa thêm thông tin à?"

Giám đốc giải thích: "Mỗi khi thực hiện một nhiệm vụ, anh ấy đều từ chối để lộ mặt trước máy quay, đồng thời cũng từ chối công bố tên thật của mình trên truyền thông. Anh ấy giữ bảo mật thông tin rất tốt. Ngoài ra, với tư cách là nhân vật quan trọng của đội, anh ấy từ chối tham gia quay bộ phim tài liệu này, việc này cần có sự phối hợp thêm."

Chung Ý cúi đầu viết từ khóa: Đội đặc nhiệm SWAT, chuyên gia gỡ bom, không rõ tên, từ chối quay phim.

Nếu làm trong ngành có độ rủi ro cao như vậy, có lẽ cô cũng sẽ không tiết lộ một lời nào với gia đình và bạn bè.

Giám đốc chậm rãi nói: "Để đảm bảo nội dung phim tài liệu tuyệt đối chân thật và khách quan, mọi người phải sống cùng với chi đội SWAT, đạo diễn phải ăn ở cùng với đối tượng được quay để có thể làm quen lẫn nhau."

Trong khi Chung Ý đang ghi chép thì đồng nghiệp bên cạnh thuận miệng trêu đùa: "Cùng ăn, cùng ở! Đúng là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ánh mắt giám đốc lướt qua, dừng lại trên đỉnh đầu Chung Ý: "Chung Ý, cô chịu trách nhiệm quay bộ phim này, có vấn đề gì không?"

Chung Ý đóng bút lại, đôi mắt màu hổ phách nhạt, ánh mắt như mèo nhìn thẳng vào mắt giám đốc: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Giám đốc: "Ồ, đúng rồi!"

Chung Ý: "Có gì cần bổ sung không?"

Giám đốc cười nói: "Nghe đồn vị chuyên gia gỡ bom này vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, hơn nữa anh ấy vẫn còn độc thân đấy."

-



Tan làm, Chung Ý đóng máy tính lại.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn từ bạn cô, Triệu Tuyết Thanh.

Triệu Tuyết Thanh: [Đạo diễn Chung! Tan làm chưa?]

Hành trình tình yêu kéo dài mười năm của Triệu Tuyết Thanh cuối cùng cũng đến ngày hái quả, cô ấy sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng vào ngày mai.

Là người bạn thân nhất từ thời cấp ba, tối nay Chung Ý phải đến sớm để hỗ trợ cô ấy sắp xếp các công việc linh tinh còn lại.

Chung Ý: [Tan làm rồi, đang chuẩn bị xuất phát.]

Trời đã tối, mưa lớn bất ngờ ập đến khiến các vùng trũng trong thành phố trở thành khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Chung Ý đi đến sảnh tầng một của đài truyền hình, các nhân viên văn phòng tan làm không bắt được xe đang loay hoay không biết làm gì.

Triệu Tuyết Thanh: [Trời mưa to quá, chồng mình có một người bạn thuận đường ghé qua đón cậu đó!]

Chung Ý trả lời [Được], Triệu Tuyết Thanh gửi cho cô biển số xe.

Một lúc sau, một con thú thép khổng lồ bị cơn mưa lớn cuốn trôi dừng lại trước mặt cô.

Đó là một chiếc xe địa hình màu đen, kiểu dáng rắn rỏi, biển số trùng khớp với tin nhắn của Triệu Tuyết Thanh. Chung Ý lưỡng lự không biết nên ngồi ở ghế phụ hay ghế sau.

Chàng trai cầm ô chạy xuống: "Cô là bạn của cô dâu Triệu Tuyết Thanh, đạo diễn Chung Ý phải không?"

Chung Ý gật đầu, chàng trai mở cửa sau cho cô: "Lên xe đi, chúng tôi đến đón cô."

Chung Ý gật đầu cảm ơn, nhét chiếc ô ướt vào túi bóng để khỏi rớt nước ra xe, ngước lên thì thấy một chàng trai trẻ đang ngồi ở ghế sau.

Chiếc xe địa hình màu đen lao vào trời mưa, ánh đèn trong xe tối mờ.

Đường nét của người đàn ông mờ ảo, ngoại trừ một đôi mắt phượng đen trong suốt với hàng mi dày và ánh mắt lạnh lùng.

Không khí dường như đứng yên trong giây lát.

Chàng trai lái xe mỉm cười giới thiệu: "Chào đạo diễn Chung, tôi tên Trâu Dương, còn đây là đội trưởng Cố Thanh Hoài."

Chung Ý còn chưa hồi phục tinh thần, cái tên đó như một cây kim sắc nhọn, bất ngờ đâm vào đầu dây thần kinh của cô.

Cố Thanh Hoài mặc áo sơ mi trắng quần đen, trang phục chỉnh tề không thể ngăn được sự phản nghịch của anh.

Hình bóng đó phản chiếu thẳng vào đồng tử của cô, đường nét mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Một khuôn mặt rất sạch sẽ, lông mày hình kiếm, đôi mắt phượng đen nhánh và lạnh lùng, khóe mắt sắc bén lộ ra một chút nham hiểm.

Nhưng cô nhớ rằng khi anh cười, môi đỏ, răng trắng, lông mày và ánh mắt rất quyến rũ.

Anh là một tên khốn xinh đẹp.

Chung Ý quay mặt đi, trái tim cô như nhăn lại giống quả óc chó: "Chào đội trưởng Cố."

Cố Thanh Hoài thản nhiên xoay di động trong tay, tựa như đang chơi đùa, hoàn toàn tùy ý.

Không khí im lặng mấy giây, anh lên tiếng qua loa, khóe miệng mềm mại cong lên lạnh lùng: "Chào đạo diễn Chung."

Chiếc xe địa hình đi ngang qua trường cấp ba cũ, tiếng chuông giờ tự học buổi tối vang lên.

Lại là một năm học mới, mối tình đầu có thể trở thành người xa lạ chỉ trong nháy mắt.

Bầu không khí trong xe thật kỳ lạ, vô tình khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Trâu Dương không có gì để nói, anh ấy gợi chuyện: "Đạo diễn Chung cũng học cấp ba ở trường chuyên phải không? Thế thì là bạn học với đội trưởng chúng tôi sao?"

Chung Ý nói hời hợt: "Bạn cùng bàn."

Giọng điệu của Cố Thanh Hoài hờ hững: "Không quen."

Chung Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi bông tai ngọc trai trên tai trở thành màu sáng duy nhất.

Trâu Dương đổ mồ hôi hột, mặc dù không biết hai người có quan hệ như thế nào, nhưng bầu không khí trong xe lúc này quá kỳ lạ.

Anh ấy dựa trên góc độ chuyên nghiệp của một cảnh sát nhân dân mà phán đoán rằng chắc chắn hai người này đã từng có mâu thuẫn tình cảm, còn là loại mâu thuẫn khiến cả hai đều tổn thương.

"Xin lỗi, xin lỗi." Anh ấy nhanh chóng làm dịu bầu không khí: "Đội trưởng của chúng tôi đã ở trên núi hơn ba mươi tiếng để bắt tội phạm bị truy nã, hệ thống ngôn từ của anh ấy vẫn chưa phục hồi. Mong đạo diễn Chung đừng để ý nhé."

Chung Ý cong môi quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh được phản chiếu trên kính xe.

Lông mày của người cảnh sát trẻ thẳng tắp, sống mũi thẳng như lưỡi kiếm, lông mi rũ xuống dày và dài.

Khi còn trẻ họ từng hôn nhau, lông mi của Cố Thanh Hoài luôn chọc vào mắt và má cô.

Lúc đó cô bị chọc đến mức bật cười bỏ chạy, anh áp môi mình vào môi cô và nói: "Tập trung nào."

Trong giọng nói mang theo ý cười, anh lại ôm lấy gáy cô, quay đầu cắn môi cô cảnh cáo, dịu dàng và độc đoán.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chung Ý vô thức vuốt ve chiếc chìa khóa trong tay.



Chiếc móc khóa rỉ sét, để lại vết xước trên lòng bàn tay trắng nõn của cô.

Vì trời mưa to nên chặng đường mười phút kéo dài nửa tiếng, chậm đến mức có thể cảm nhận được từng phút từng giây.

Khi họ đến khách sạn, bầu trời vẫn còn rất u ám, những cơn mưa lớn đã chuyển thành mưa phùn dai dẳng.

"Cám ơn cảnh sát Trâu." Chung Ý lễ phép nói: "Tôi vào trước."

Trâu Dương: "Không cần cảm ơn, thật ra..."

Anh ấy liếc nhìn đội trưởng của mình đang toát ra khí chất của Diêm Vương, nuốt những lời gần như thoát ra khỏi miệng lại.

Cố Thanh Hoài không nói gì, anh mặc áo trắng quần đen, môi đỏ răng trắng, trông giống như một tên khốn đẹp trai khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng, trông có vẻ xa cách lạnh lùng bao nhiêu thì khi gần gũi lại dữ dội bấy nhiêu.

Chung Ý mở cửa xe bước xuống, có gì đó rơi trên xe phát ra tiếng va chạm nhẹ nhưng cô không để ý.

Cô đi rất nhanh, như thể đang vội vã gặp lại bạn cũ, bóng lưng mỏng manh trong màn đêm.

Chung Ý đi xa rồi, Trâu Dương mới dám hạ giọng nói, bực bội như thể hận sắt không thể thành thép:

"Đội trưởng, có phải anh gỡ bom đến ngu người rồi không?"

"Không phải anh vội tới đón đạo diễn Chung à?"

"Không phải anh nói trời mưa to, lo lắng người khác lái xe không yên tâm sao?"

Trâu Dương nhìn đội trưởng của mình, Đội trưởng Cố- "Cố Diêm Vương" ngày hôm nay, anh trông giống một anh chàng quý tộc mặc áo trắng quần đen, là kiểu chơi bời lêu lổng, lang thang khắp thế giới, ngoại hình ưu tú giống như một tên cặn bã đào hoa.

Những chiếc cúc trên cổ áo sơ mi trắng của anh không được cài cẩn thận, cổ tay áo sơ mi được xắn lên một cách tùy tiện để lộ cánh tay cơ bắp rõ nét, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ nhìn anh chăm chú vài lần. Các cô gái trong khu luôn thích nói rằng anh là "bạn trai hệ thống của tôi", tổng số nợ đào hoa của tất cả cảnh sát trong hệ thống công an thành phố cũng không nhiều bằng anh.

Tuy nhiên, ánh mắt của đạo diễn Chung Ý không dừng lại ở anh dù chỉ nửa giây.

Trâu Dương lẩm bẩm: "Sao anh lại kiêu ngạo như vậy? Giọng điệu ngang ngược quá đấy."

Cố Thanh Hoài nhướng mi, lông mày sắc bén, ánh mắt hung dữ như muốn coi Trâu Dương là quả bom cần phải phá hủy.

Gì mà "bạn trai hệ thống của tôi", có mà là "ông Diêm Vương hệ thống của tôi" thì có.

Sau đó Trâu Dương ngoan ngoãn im lặng, làm động tác kéo khóa miệng, thu mình nhỏ thành chim cút, không dám chọc giận vị Diêm vương này.

Năm đó, việc Cố Thanh Hoài từ cảnh sát vũ trang đặc nhiệm chuyển sang hệ thống công an đã gây chấn động cả trong lẫn ngoài hệ thống.

Đầu tiên, chuyên gia gỡ bom của Lực lượng Cảnh sát Vũ trang với chiến công hiển hách đã đến chi đội SWAT để lấp vào chỗ còn trống.

Thứ hai, chuyên gia gỡ bom này trẻ đến đáng sợ, như một huân chương quân sự di động nhưng lại có khuôn mặt đẹp trai khiến các cô gái say đắm.

Các lãnh đạo trên cục thành phố quan tâm đến công việc của anh, cũng không quên hỏi thăm về chuyện tình cảm của anh.

Mỗi lần Cố Thanh Hoài nghe được lời này, đều nhẹ nhàng cười nói: "Cảm ơn tổ chức đã quan tâm, tôi không có kế hoạch lập gia đình."

Nhưng hôm nay khi nghe nói cô gái mắc kẹt trong mưa lớn tên là Chung Ý, anh không nói lời nào đã cầm chìa khóa xe rời đi.

Trâu Dương lấy hết quyết tâm để hỏi: "Đội trưởng, anh và đạo diễn Chung có quan hệ gì vậy? Là từng yêu nhau hay yêu thầm?"

Khóe miệng Cố Thanh Hoài nhếch lên, vẫn cái vẻ đáng ghét như thể thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, lạnh lùng nói: "Không có quan hệ gì."

Chỉ có ma mới tin thôi.

Trâu Dương nhìn thấy gì đó đột nhiên la lên: "Ấy, đạo diễn Chung để quên chìa khóa trong xe!"

Anh ta nhặt chiếc chìa khóa lên, khua khua trước mặt Cố Thanh Hoài: "Trên chùm chìa khóa này là gì vậy? Đội trưởng, anh có nhìn thấy không?"

Cố Thanh Hoài cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại rất tập trung.

Ngoài chiếc chìa khóa, còn có một mảnh kim loại vụn được buộc vào chiếc móc chìa khóa tinh xảo.

Rỉ sét loang lổ, chỉ còn lại một hình dáng, trông vô cùng thê thảm.

Cố Thanh Hoài cong môi lên, trong giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: "Vỏ đạn."

Mười năm trong sự nghiệp quân đội và cảnh sát, anh đã bắn vô số lần, cũng bóp cò vô số lần.

Mỗi năm, số đạn qua tay anh lên đến hàng vạn, nhưng anh vẫn nhớ vỏ đạn này.

Mười năm trước, anh đăng ký vào học viện quân sự và trải qua khóa huấn luyện quân sự dành cho tân binh.

Một chàng trai mười bảy tuổi chưa nhìn thấy nhiều khía cạnh khác nhau xã hội.

Anh hồi hộp và phấn khích khi lần đầu tiên chạm vào súng, rất muốn về kể cho cô nghe.

Vỏ đạn đầu tiên chỉ muốn tặng cho người yêu.

Bây giờ đã là một mảnh sắt vụn rỉ sét.

Đó là vỏ đạn anh đưa cho Chung Ý khi lần đầu tiên bắn đạn thật.

Đó cũng là trái tim trong sáng và chân thành của chàng trai trẻ Cố Thanh Hoài mười năm trước.

-------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.