Khi ngày đó thật sự tới rồi, hai người họ vô cùng bình tĩnh.
Tư Trạm vẫn cứ trốn học chạy theo Đồng Miểu sang Anh, cũng may quan hệ trong lớp của hắn không tồi, bên phía thầy giáo đã có người lo liệu.
Hắn xách hai cái va li lớn, tất cả đồ bên trong đều là nhu yếu phẩm cần thiết.
Khả năng nói của Đồng Miểu không tốt, giao tiếp đơn giản còn được, nhưng bản thân cô vốn là người hướng nội, giao tiếp với người lạ hay câu nệ, chỉ cần tốc độ nói của người khác nhanh hơn một chút, đầu óc cô mơ màng luôn.
Tư Trạm có thể tới đây cùng cô, là đã giảm bớt cho cô rất nhiều khó khăn rồi.
Bởi vì trước kia chưa từng ra nước ngoài, mình lại còn là dân mù đường, cho nên suốt quãng đường đều do Tư Trạm cầm bản đồ dẫn cô đi, tới trường như thế nào rồi lại tới kí túc xá như thế nào, cô không nhớ rõ chút nào.
Nhưng Tư Trạm rất quan tâm đưa cho cô một cái bản đồ, còn giải thích cặn kẽ cho cô cách xem các loại biển báo.
Buổi tối hai người đến một nhà hàng Đông Nam Á dùng cơm, bên ngoài đang mưa, những giọt mưa đập vào rào chắn làm bằng gỗ, gió lạnh luồn vào bàn, xua tan không khí ấm áp.
Đồng Miểu cắn một miếu nem rán Việt Nam óng ánh, giống như con thỏ ăn từng chút từng chút một rồi chậm rãi nuốt vào bụng.
Nem rán vô cùng thanh đạm, bên trong có nhiều loại rau củ, ban đầu định chấm nước chấm rồi. Nhưng giờ tâm trí cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171460/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.