“Không được ăn đồ không rõ nguồn gốc.” Tư Trạm cầm lấy tay Đồng Miểu, cắn miếng kẹo.
Vị ngọt lịm lập tức tràn vào miệng khiến hắn nhíu mày.
Đồng Miểu bất lực nói: “Chẳng phải cậu không thích ăn ngọt à?”
Tư Trạm hỏi lại: “Chả lẽ cậu thích?”
Đồng Miểu dừng lại, tiếc nuối nhìn cây kẹo trong tay.
Cái chỗ bị Tư Trạm cắn lõm một lỗ trông lại có vẻ dễ thương.
Nhưng tiếc là cô không thích ăn ngọt trừ thạch.
Nếu cây kẹo này không tặng nhầm người thì chắc là … người qua đường xa lạ đang nhàn rỗi nào đó.
“Thế cậu ăn hết đi, đừng để phí.” Đồng Miểu đưa kẹo, kẹo bông gòn màu hồng rung rinh trong gió.
“Người ta đã tặng cho cậu thì cậu nên thử một miếng đi.” Tư Trạm đẩy lại cho cô.
Cũng có lý nhể.
Đồng Miểu thò mặt qua, cây kẹo bông gòn to tướng không biết nên cắn từ đâu.
Cô nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếm rồi từ từ cắn xuống.
Tư Trạm đột nhiên giữ lấy tay cô, cắn vào bên kia cái kẹo.
Lớp bông mịn không thể chịu được sức ép, lập tức biến thành lớp màng mỏng chỉ cần thổi là tan.
Xuyên qua lớp kẹo mềm, Tư Trạm ngậm lấy môi Đồng Miểu.
Đồng Miểu còn đang bất ngờ cứng đờ người thì Tư Trạm đã đứng thẳng lên, thỏa mãn liếm khóe môi.
“Cậu…”
Đồng Miểu xấu hổ giận dữ lau lớp kẹo dính trên mặt.
Vừa rồi Tư Trạm tiến tới, xém nữa thì cô liếm phải môi Tư Trạm, may mà nhanh chóng rút lại.
“Tớ làm sao?” Đôi mắt đen của Tư Trạm lóe sáng trong màn đêm
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171431/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.