Trần Lộ Nam ngẩn người, cô ta không cố tình đẩy ngã Tống Miêu.
Phút cuối lao lên đấy, cô ta không nghĩ được gì, liều mình lao lên phía trước, song lại không lượng được sức mình mới thành ra cơ sự này.
Cô ta nhíu mày, chột dạ bước tới, muốn đỡ Đồng Miểu dậy thì bị Khương Dao vừa chạy đến hất tay ra.
Khương Dao thở hổn hển, ngồi phịch xuống đất thở dốc, miệng liên tục gọi: "Mèo con... Mèo con..."
Trần Lộ Nam lùi lại vài bước, khuôn mặt tái nhợt, lúng túng nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý..."
Cô ta cúi đầu nhìn đầu gối của Đồng Miểu, tuy rằng nước mưa không ngừng xối rửa thì máu tươi vẫn tiếp tục chảy ra. Trên đầu gối trắng mịn chằng chịt những vết xước dài.
Nhìn đã thấy đau rồi.
Cô ta cảm giác tay chân mình lúc này thật thừa thãi.
Đúng là cô ta ghen tị với Đồng Miểu, nhưng cô ta cũng không tệ đến mức đó, bây giờ cô ta hối hận muốn chết rồi. Ước gì trước giờ chưa từng so bì với Đồng Miểu, ước gì ngay từ đầu đã để Đồng Miểu thắng.
Rõ ràng chỉ là một trò đùa, sao bản thân lại có thể giận dỗi vì một vấn đề nhỏ như này?
Con gái vốn hay tụ tập ồn ào, thấy chuyện liền xúm lại ngày một đông. Mọi người đều ngó đầu xem Đồng Miểu bị làm sao, hoàn toàn không để ý đến Trần Lộ Nam đứng một mình bên này.
Đồng Miểu đứng dậy, lấy tay phủi đầu gối, giẫm lên đống máu trên mặt đất.
"Không có gì hết, đừng vây quanh tớ nữa." Cô chen ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171407/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.