Chơi lớn đi...
Lúc này trong lòng Đồng Miểu chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Điện thoại rơi xuống dán chặt ở mặt đất lạnh lẽo, cửa lớn bị gió thổi lắc lư vang lên tiếng kẽo kẹt.
Yên lặng trước bão táp.
Từ trước đến nay Dương Tinh Chi chưa từng thấy học sinh nào ngang ngược như thế, nhất thời khiếp sợ nói không ra lời.
So với Tư Trạm, Đồng Miểu quả thực ứng xử quá tốt, mắng không cãi lại, còn giữ bộ dáng cúi đầu nhận sai.
Đâu giống người này, ngang ngược bừa bãi, không thể nói lý.
Quả thực vượt xa kinh nghiệm dạy học nhiều năm của bà ta.
Cuối cùng vẫn là Tư Trạm nói trước.
Anh kéo ghế dựa lại, vỗ vỗ trên mặt ghế màu xám, ngoắc ngoắc Đồng Miểu: “Ngồi đi.”
Cái này cũng quá điên rồi đi?
Đồng Miểu nhanh chóng lắc đầu, khẩn trương chớp mắt ám chỉ với Tư Trạm.
Cô hiện tại hận không thể túm lấy Tư Trạm mà chạy, lúc cô giáo vẫn chưa biết tên anh.
Nhưng Tư Trạm hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của cô, anh nhắm hờ mi một chút, khép chân lại, ngữ khí lãnh đạm: “Không ngồi ghế thì ngồi lên đùi tớ.”
Đồng Miểu lập tức đỏ mặt, vành tai hồng hồng, xấu hổ không có chỗ dung thân, ngón tay không khỏi vuốt ve váy đồng phục.
“Cậu!”
Đây thật sự là lời nói không đứng đắn.
Cô tiến thoái lưỡng nan, cứng đờ tại chỗ.
Nhưng cô rất nhanh đã phản ứng lại, Tư Trạm không chỉ giúp cô hết giận, Tư Trạm còn đang giận cô.
Nhưng mà cô không biết Tư Trạm tức giận cái gì.
Cô đương nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171396/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.