“Thế nào, thắng không?”
Trên mặt chủ nhiệm Tôn treo một nụ cười, nhưng ít nhiều có chút miễn cưỡng.
Một đội khác gặp cường địch là trường cấp 3 Dục Thành, nên đã xuống ngựa, hiện tại ông chỉ có thể đem hy vọng ủy thác lên người Đồng Miểu.
Đồng Miểu gật đầu, môi cô hơi khô khốc, đang giơ ly uống nước ấm, ngón tay đã hết run rẩy, nhưng hai bên thái dương vẫn còn một lớp mồ hôi mỏng.
Chủ nhiệm Tôn thở ra một hơi, cả người dựa vào trên ghế, nhìn bộ dáng của Đồng Miểu làm ông cũng khát, vì thế ùng ục uống lên vài ngụm nước, lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Này đội có thể lọt vào bên trong như ông dự kiến, chỉ cần giữ vững đến cuối cùng thì cũng có thể đạt được giải thưởng.
Gì Hiểu Bạch nhẹ nhàng “A” một tiếng.
Đôi mắt của cô nàng còn phiếm hồng, vừa mới khóc rống nên làm cô ấy ít nhiều có chút giọng mũi, vừa nghe là có thể nghe ra rồi.
Chủ nhiệm Tôn lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của mọi người đều không tốt lắm.
Ông nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Ninh mím môi, có ám chỉ nói: “Hữu kinh vô hiểm*.”
* Hữu khinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm. Kiểu "tai qua nạn khỏi"
Lục Minh sợ người khác nói ra cái gì, nhanh đến cướp lời nói: “Chính là cho em đề đặc biệt khó, phát huy không tốt.”
Hiểu Bạch vốn không muốn làm rõ, vừa thấy hắn giải vây cho chính mình, lập tức châm chọc mỉa mai nói: “Ai nha, mọi người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171388/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.