Đồng Miểu giật mình, hơi há miệng, không nói gì.
Bọt nước bắn tung tóe đến trên cẳng chân cô, lạnh lẽo.
Chu Nhã Như đột nhiên đứng lên, đẩy Đồng Miểu ra, chạy khỏi phòng học.
Đồng Miểu nhẹ nhàng lảo đảo một chút, chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ.
Tiểu học cao đẳng* đang nhìn điện thoại ngẩng đầu lên, không kiên nhẫn thở dài: “Mẹ nó suốt ngày chỉ biết khóc, ngồi cùng bàn với cậu ta đúng là xui xẻo chết đi được.”
* Mình cũng không biết sao lại gọi vậy. Nếu là Tiểu Cao thì mị cười chết mất.
Đồng Miểu nhẹ nhàng rụt về phía sau, muốn ngồi xổm xuống nhặt mảnh thủy tinh lên, ngón tay vừa mới đụng vào, phía sau liền xuất hiện một bóng ma.
“Cậu đụng vào một chút thử xem.”
Thanh âm có điểm hung dữ, từ đỉnh đầu cô truyền xuống, không hiểu sao rất dọa người.
Đồng Miểu dừng một chút, chậm rãi rụt tay trở về, quay đầu lại nhỏ giọng nói thầm: “Tớ chính là nhìn xem, không muốn chạm vào.”
Tư Trạm mới vừa thay một cái áo sơmi khác, vừa mới mua ở siêu thị, trắng bóng, ngay cả hoa văn cũng không có.
Anh mặc có hơi rộng, dáng người thon gầy đi một ít, nhưng không hiểu sao lại rất đẹp.
Đồng Miểu vỗ vỗ tay đứng dậy, muốn đi về sau cửa lấy cái chổi.
Tiểu học cao đẳng nhìn về phía bóng dáng của cô kêu: “Chu Nhã Như oán hận cậu giỏi hơn cậu ta, có thể tham gia thi đua, cậu còn giúp cậu ta làm cái gì!”
Đồng Miểu dừng bước. Nếu là như vậy, thì thật sự không còn biện pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171382/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.