Khương Dao ngẩn người, tiện đà cũng suy nghĩ cẩn thận, chính là sao, có thể tới lớp 3 đều không phải người bình thường, hoặc là trong nhà có bản lĩnh, hoặc là bản thân có bản lĩnh. Đồng Miểu chắc thuộc vào loại bản thân có bản lĩnh đi.
Khương Dao đô miệng nói: "Thầy ấy lần đầu tiên bắt tớ đi ra ngoài đứng.”
Đồng Miểu bỗng nhiên sửng sốt, không nghĩ tới cô đấy chuyển đề tài nhanh như vậy: “Ừm?”
Khương Dao căm giận mắng: “Đi con mẹ nó! Quý Nhược Thừa chính là đồ cái hỗn đản*!”
* Hỗn đản: khốn nạn
Đồng Miểu yên lặng chửi thầm, thầy Quý có phải là hỗn đản đâu, Tư Trạm mới là hỗn đản.
Thang lầu vừa vặn là nơi Tư Trạm trêu ghẹo cô.
Gió mùa hạ theo cửa sổ thổi tới, mang theo mùi hoa cùng hương vị của ánh mặt trời, hai nữ hài tử dựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn cây long não* ngoài cửa sổ, cất giấu đầy tâm sự.
* Trong bản convert là chương thụ, mình tìm một chút thì chương ở đây là cây long não (không biết đúng từ trong truyện gốc không)
Khương Dao bình tĩnh trở lại, vẫn là muốn đi vào.
Cô không muốn cùng Quý Nhược Thừa nháo loạn nữa, cô vẫn còn thích mà.
Hai người rón ra rón rén đẩy cửa đi vào, cả lớp đang làm bài tập.
Đồng Miểu cúi đầu, mặt đỏ lên, quy củ giống như một con mèo trắng nhỏ.
Khương Dao vẫn như cũ bộ dáng khó chịu không phục, lôi kéo Đồng Miểu đi về chỗ ngồi.
“Đứng lại.” Quý Nhược Thừa đem sách giáo khoa trong tay đập xuống, ngữ khí hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-anh/1171366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.