Buổi sáng sau khi bàn giao công việc cho hộ sĩ, Vưu Gia đi một vòng quanh khu phòng bệnh cùng chủ nhiệm. Chị Chu huých tay cô một cái: “Ngủ không đủ giấc à?”
Vưu Gia xoa mặt: “Rõ ràng lắm ạ?” Tối hôm qua ngủ rất muộn, buổi sáng tiễn Lục Quý Hành đi, cô lại không ngủ tiếp được, nằm trên giường mất ngủ đến hừng đông, sáng dậy rửa mặt ăn cơm rồi đi làm luôn.
Bác sĩ nội trú được cung cấp chỗ ở miễn phí, nhưng Vưu Gia cơ bản đều ở nhà, lúc ấy vì để tiện cho công việc nên cô đã mua một căn phòng cách bệnh viện rất gần. Qua lại chỉ mất mười phút, anh thường xuyên không ở nhà, trong nhà có dì giúp việc ở với cô, buổi sáng tỉnh dậy, dì còn hỏi cô: “Tiểu Quý đâu rồi?”
Cô ‘ai’ một tiếng: “Có việc nên đi từ lúc trời chưa sáng rồi ạ.”
“Ôi trời, sao bận thế?”
Còn phải nói sao!
…
Chị Chu mím môi cười rộ lên, nắm tay cô đi ở sau cùng, nhỏ giọng nói: “Cũng ổn, chỉ là dáng vẻ uể oải như mệt mỏi quá mức, hôm qua chồng em về nhà à?”
Ặc.
Vưu Gia hơi nghẹn lại, lỗ tai dần đỏ lên, chị Chu ra vẻ thấm thía vỗ vai cô: “Hiểu hiểu! Tiểu biệt thắng tân hôn thôi! Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, hoạt động cả đêm cũng là dễ hiểu, chị biết! Nhưng mà đừng để đầu óc treo trên mây đấy, tối hôm qua có hai ca cực kỳ nguy hiểm, có một ca chủ nhiệm xử lý, hôm nay có bốn ca đẻ mổ, ba ca đều là của em, bận lắm đấy.”
Hiểu cái gì chứ!
Vưu Gia cười khổ không được. Chẳng qua nghe thấy hai chữ nguy hiểm cô vẫn xốc lại tinh thần. Tạm thời không nghĩ tới Lục Quý Hành nữa.
Ôm hồ sơ bệnh án và sổ tay đi theo sau chủ nhiệm, nhanh tay ghi lại những điều cần lưu ý. Thật ra bác sĩ nội trú tay mơ như cô rất sợ gặp tình huống nguy hiểm tính mạng, cướp người với thần chết, hoàn toàn không dám mắc chút sai lầm nào, cả người căng thẳng như dây cung, có cảm giác lạnh thấu xương như giương cung bạt kiếm. Cũng may chủ nhiệm Liêu người hướng dẫn cô là một bác sĩ ngoại khoa rất xuất sắc, cũng là một người rất hòa ái, sẵn lòng bao dung cô, truyền lại cho cô rất nhiều kinh nghiệm. Nhưng chị Chu lại không may được như cô, thường xuyên bị ‘Sư thái’ mắng thảm.
Tuy nhiên chị Chu thần kinh thép, chịu được mắng, đây coi như là… Một ưu điểm nhỉ?
Làm bác sĩ nội trú, thật ra không khác thực sinh bao nhiêu, điều khác nhau duy nhất chính là cô đã có chứng chỉ bác sĩ, hơn nữa đã được nhận tiền lương, tuy rằng không có tiền thưởng nhưng các loại trợ cấp nhiều vô số, cũng tự nuôi sống bản thân được.
Hôn nay bọn họ được phát tiền lương, tiền lục tục chuyển vào thẻ, xem như là một chuyện vui mừng trong mớ chuyện bi thảm.
Bận đến giữa trưa mới rảnh rỗi hơn, cơm hộp gọi từ trước cũng đang được giao đến.
Vưu Gia lười xuống lầu, bèn không gọi đồ ăn bên ngoài mà gọi luôn căn tin mang cơm lên, ăn trưa ngay trong phòng nghỉ, ngồi đối diện cô là một em gái thực tập sinh, cô ấy để điện thoại trên bàn, trong điện thoại đang chiếu trực tiếp một chương trình tạp kỹ.
Bởi vì ăn cơm, đeo tai nghe không tiện nên cô ấy hỏi Vưu Gia: “Chị Gia Gia, em mở loa ngoài được không? Em sẽ mở nhỏ thôi.”
Vưu Gia cười lắc đầu, cô vươn tay ra hiệu xin cứ tự nhiên.
Cô không chú ý quá nhiều như vậy.
Cũng dễ nói chuyện, hai cô gái cảm kích cảm ơn cô.
…
Vừa rồi, một bệnh nhân mới bị tai nạn ô tô được chuyển từ khoa cấp cứu lên, sư thái nói chị Chu đến khám, vội vàng hơn nửa giờ, cuối cùng cũng được thở một hơi, lúc vào phòng nghỉ, cô ấy vừa vào phòng nghỉ là lập tức kêu r3n: “Mệt chết, không biết mì của chị còn ăn được không.” Vốn đã tan làm rồi, mì được giao đến từ lâu, nhưng chưa kịp ăn đã bị sư thái gọi đi, gặp lại mì lần nữa đã là hơn nửa tiếng sau.
Mở ra xem, bát mì đã nhão không còn hình dáng ban đầu, chị Chu ngã xuống bàn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, vô cùng đau đớn nói: “Nghề bác sĩ này thật không phải để cho người làm, cực kỳ bi thảm, cực kỳ tàn ác, sét đánh giữa trời quang!” Chị ăn bừa hai miếng rồi lại phun ra vì thật sự quá khó ăn.
Cách dùng từ này đúng là tương đối lợi hại!
Vưu Gia cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, cô ngẩng đầu nói: “Em để bánh ngọt trong tủ lạnh, chị muốn ăn chút không? Hoặc là em chia một nửa cơm của em cho chị nhé?”
Chị Chu lắc đầu nghiêm túc nói: “Không được, em gầy thế này rồi, sao chị có thể ăn cơm của em được.” Cô ấy đi đến bên tủ lạnh lấy bánh ngọt, lại lấy thêm một chai sữa trong tay thực tập sinh, coi như miễn cưỡng lấp đầy bụng: “Thôi vậy, không sao cả, hôm nay chị được phát tiền lương, buổi tối ăn một bữa thật ngon, thuận tiện mua quần áo mới luôn.” Nói xong, cô ấy quay đầu hỏi Vưu Gia: “Gia Gia, tối đi dạo phố với chị không?”
Vưu Gia nghiêng đầu suy nghĩ, dù sao tan làm cũng không có việc gì làm, bèn nói: “Vâng!”
Đạt được nhận thức chung, chị Chu im lặng ăn bánh ngọt.
Bên kia, âm thanh trong di động của thực tập sinh trở nên rõ ràng hơn.
Là trực tiếp, ban đầu là hai cô gái nói chuyện với nhau, hai thực tập sinh vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm điện thoại, không vui than thở: “Ai nha, sao chồng tớ còn chưa ra.”
“MC này không ổn chút nào!”
“Hỏi toàn mấy câu không đâu!”
“Cô ấy thích hỏi chuyện riêng thật đó! Nhưng chẳng vui chút nào, cũng không buồn cười!”
“Cứ thế này chồng mà đi ra chắc sẽ làm cô ấy tức chết.”
“Ha ha ha, chồng tớ chính là hoàng tử tẻ ngắt có tiếng, anh ấy chưa bao giờ bị chặn họng vì mấy câu hỏi khó cả!”
“…”
Hai người liên tục thấp giọng bàn tán, không khí rất vui vẻ, hình thành trạng thái đối lập hoàn toàn với chị Chu.
Qua vài phút, sư thái ở ngoài gõ cửa: “Chu Dương, buổi chiều phải phẫu thuật, cháu đi chuẩn bị đi.”
Chị Chu nhăn mặt, kiên cường gật đầu: “Vâng ạ.”
Cô ấy nhét hết bánh ngọt vào miệng, lại hút hai ngụm sữa thật lớn, không quên trêu chọc: “Nghề nghiệp này của chúng ta đại khái là không có liên quan gì đến thục nữ với tiên nữ cả, khiêng thiết bị chạy như bay, mặc một bộ đồ trắng dọa khóc trẻ nhỏ, lúc vội chị có thể một phát nuốt hết cái bánh bao to.”
Vưu Gia bị cô ấy than vãn chọc cười không ngừng, cô đưa tay cổ vũ cô ấy: “Cố lên!”
Chị Chu bị dáng vẻ vui sướng khi người của cô chọc giận trợn trắng mắt.
Hấp tấp rời khỏi phòng nghỉ, trước khi đi cô ấy còn gõ đầu Vưu Gia: “Tiểu yêu tinh bám người này! Xem chị trở về chỉnh em thế nào.”
Vưu Gia: “…” Một cô gái bị tiểu thuyết tổng tài bá đạo độc hại thật đáng sợ.
Mưa rơi bên ngoài đập lên kính thủy tinh tạo thành tiếng lộp bộp rất rõ ràng.
Vưu Gia nghe thấy tiếng nói quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại ở đối diện: “Chào mọi người, tôi là Lục Quý Hành.”
Nữ MC khoa trương kêu lên: “Fans nữ của anh Tiểu Quý ở đâu rồi, tiếng reo hò đâu rồi? Để tôi nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người nào? Nói cho tôi biết có đẹp trai không!! Có ngầu không, có phải chồng các bạn không?”
Hai cô gái đối diện giơ đũa hưng phấn múa may, nắm lấy tay nhau, kiềm chế để không hét lên.
“Đẹp trai! Ngầu! Là chồng tôi!!!”
Vưu Gia không hiểu tại sao tim mình chợt đập nhanh hơn, cô có thể tưởng tượng ra giọng điệu và cử chỉ của anh khi nói chuyện, không biết anh có thay bộ quần áo anh mặc khi rời đi sáng nay không.
Rõ ràng buổi sáng mới gặp mặt, lúc này thấy anh lại như cách nhau cả một chiều không gian
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]